Zach nhìn Tiffany gẩy thức ăn trong đĩa. Cô bé ăn gần hết mỳ và rau trộn, giờ đang ngồi xếp hình bằng đồ ăn trong đĩa.
- Con ăn xong chưa?
Tiffany cắm cúi gật đầu, mắt không nhìn lên:
- Ba định nói với con một chuyện quan trọng.
- Lại về cô Adele ạ?
- Phải.
- Con không muốn nhắc đến cô ấy.
Phải, chính Zach cũng không muốn nói chuyện về Adele, nhất là với Tiffany. Tốt nhất nên hoãn chuyện này cho tới khi nào anh suy nghĩ thấu đáo. Nhưng anh cần cho Tiffany biết trước khi con bé nghe Kendra rỉ tai.
- Cô ấy sắp sinh em bé.
Chiếc nĩa trong tay con gái anh khựng lại. Cuối cùng, Tiffany cũng chịu ngẩng đầu lên:
- Nói đúng ra, cô Adele sắp có hai em bé.
- Con của ba à?
- Ừ.
Tiffany tròn mắt:
- Hai người ‘quan hệ’ rồi à?
- Nói chung thì phải làm thế mới có em bé được.
Con bé tựa hẳn người vào lưng ghế nhìn bố như thể Zach thình lình biến thành kẻ trụy lạc đến quái dị. Cô bé trừng mắt há miệng kêu lên:
- Eo ôi! Eo… ôi! Hai người chưa làm đám cưới mà đã…
Trời đất! Zach cảm giác mình như kẻ tội đồ, một tội phạm dâm đãng và nguy hiểm.
- Sao hai người có thể làm… thế chứ?
Zach đứng lên dọn tô đĩa:
- Ba là người lớn. Thi thoảng người lớn vẫn làm ‘thế’. Khi nào lớn con sẽ hiểu.
- Ba thật gớm ghiếc.
Zach chán nản rời phòng ăn. Bị con giá chê là gớm ghiếc thì thật không gì tệ bằng. Đặt chồng đĩa bẩn lên mặt quầy bếp, anh chống tay lên bề mặt đá granit mát lạnh. Sao đời anh ra nông nỗi này chứ? Lâu lắm rồi, anh mới được hạnh phúc như thế. Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, giờ mọi thứ sụp đổ cả rồi. Có trời biết anh sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để được trở về cuộc sống cách nay chỉ hai tuần, khi anh vừa giành chức vô địch và mọi chuyện không thể tốt đẹp hơn. Khi đó anh được nghỉ ngơi thư giãn, mỗi sáng chỉ mong ngóng được gặp Adele, làm tình với nàng và sau đó cùng ăn bánh ngọt.
Sao chuyện thế này lại đến tìm anh hai lần? Sau lần đầu, anh đã rút kinh nghiệm. Khi gần Adele, anh rất cẩn thận. Dù cô ấy bảo đã đặt vòng, anh vẫn đeo bao thường xuyên.
Nhớ hôm đi khám bác sĩ, trông Adele xanh xao và mệt mỏi. Lúc Adele tụt xuống bàn, xỏ chân vào chiếc quần nhỏ màu hồng hồng, anh tưởng cô xỉu mất. Khi nắm tay đỡ Adele khỏi ngã, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, an ủi cô rằng mọi chuyện sẽ ổn cả. Nhưng Zach không làm được. Từ giờ chẳng có gì gọi là ổn được.
‘Sinh đôi ư?’. Cố vắt óc suy nghĩ, anh cũng chưa hình dung hết việc chăm sóc một hài nhi, nói gì đến trông nom hai đứa một lúc. Ngay với Tiffany, anh thường xuyên không biết đáp ứng nhu cầu của con ra sao. Zach cũng không muốn lấy vợ. Anh không nghĩ đến khả năng cưới xin gì nhưng lúc còn trong xe anh, Adele vừa khóc vừa nhắc đến chuyện sắp tới cô ấy sẽ trương lên như cá voi. Zach thấy phần trách nhiệm của mình trong đó. Cô kết tội anh làm bụng cô to, cư xử như chỉ có mình thua thiệt- riêng ý này có phần đúng… Trong một thoáng, anh sống lại cảm giác của mười bốn năm về trước, khi nghe Devon báo cô ta có thai. Cũng giống hồi đó, anh đề nghị lấy cô làm vợ. Nhưng không giống Devon, Adele thẳng thừng từ chối. Đáng lẽ anh nên ăn mừng mới phải.
Adele bảo: “Em có thai không có nghĩa em ngu dại. Không đời nào em chịu sai lầm đến hai lần. Anh không yêu em, còn em không muốn bất chấp tất cả chỉ vì một cuộc hôn nhân tồi tệ”. Đáng lẽ anh hận hoan như vừa ghi bàn, nhưng Zach chẳng thấy có gì đáng ăn mừng cả. “Chắc anh cũng phải thừa nhận rằng anh không muốn lấy em, như ngày xưa anh không muốn cưới Devon.” Adele lý sự làm anh bực bõ, quên cả việc cô đang mang cả hai đứa bé trong bụng. Anh nhớ cảm giác lúc phải lấy Devon: nặng gánh trách nhiệm, cam chịu và tức tối như mãnh thú sập bẫy. Cũng như mười bốn năm về trước, sau khi biết mình phải có trách nhiệm vì đã tạo nên hai mầm sống mới, Zach cảm giác như có ai vừa đá vào ngực mình, bóp nghẹn tim mình đưa vào tròng. Adele không lên kế hoạch dắt mũi anh. Có lẽ anh chung tay với cô giải quyết tình huống không mấy dễ chịu này. Thậm chí anh nên xin lỗi vì đã nghi ngờ cô nói dối về chuyện cái vòng. Nên thế, khi nào Adele bình tĩnh lại, anh sẽ đến mong cô tha lỗi.
- Ba ơi?
Zach quay lại nhìn Tiffany”
- Gì thế con?
- Ba định cưới cô Adele à?
Zach rời bàn bếp:
- Ba có cầu hôn nhưng cô ấy từ chối.
Tiffany nhíu mày như thể trên đời không hề có chuyện ấy:
- Cô ấy không thích ba ư?
Adele không những khước từ lời đề nghị của Zach, cô còn cho rằng anh không thể chung tình:
- Không. Theo ba thấy thì ngay lúc này cô Adele chẳng ưa gì ba.
- Nhưng ba có thích cô ấy không đã?
- Có con ạ.
Tất nhiên anh mến cô. Anh thích lọn tóc vàng của Adele quấn quanh ngón tay anh, thích má cô đỏ hây hây khi chạy bộ. Anh càng cảm mến cô hơn khi biết cô đến Texas một thời gian dài để giúp chị gái. Anh còn thích rất nhiều thứ khác về cô, những thứ anh không dám nghĩ tới khi có con gái ở bên. Tuy nhiên, điều anh thích nhất ở Adele là cô luôn cho anh cảm giác có sợi dây gắn bó khăng khít giữa hai người. Đã lâu lắm rồi, Zach mới được sống đúng nghĩa, yêu đúng nghĩa.
Tiffany sán đến bên vòng tay ôm ngang người anh:
- Con xin lỗi đã chê ba gớm ghiếc. Ba là người tuyệt nhất trần đời.
Ngay lúc này, Zach chẳng thấy gì là ‘tuyệt nhất trần đời’ cả. Chỉ trong chớp mắt, đời anh thành mớ bòng bong. Anh vừa lãnh một cú trời giáng vào đầu. Giờ anh cần bình tâm lại và sắp đặt kế hoạch chi tiết cho tương lai.
Tuy nhiên, có một điều Zach tin chắc: Mang trong mình hai đứa con của anh, Adele sẽ không bao giờ bỏ Cedar Creek mà đi nữa.
Ngồi trên tràng kỷ đêm qua tạm dùng làm giường ngủ, Adele nhấp một ngụm trà đắng. Mở tivi lên, cô theo dõi đoạn cuối của bản tin thời sự. Hơn một giờ trước, Sherilyn đã đưa Kendra đến bệnh viện. Sáng nay, bé Harris sẽ về nhà cùng mẹ và chị, bắt đầu cuộc sống mới.
Quàng chăn quanh người, Adele uống ngụm nữa. Lần này, cô nhắc mình thong thả tận hưởng hương vị của trà. Vai cô đau nhức vì ngủ trên giường tạm. Adele nhớ giường ở nhà mình và thốt nhiên thấy nôn nao nhưng không phải cảm giác buồn nôn vì nghén.
Chuông cửa reo nhưng cô mặc kệ. Lại thêm hồi chuông nữa. Adele bực bội hất chăn ra. Chỉ có Zach chứ không ai khác. Còn ai mới sáng sớm đã giục giã như sắp cháy nhà thế. Adele đi ra giật mạnh cánh cửa mở toang. Tiffany đứng đó, mở to đôi mắt xanh lá cây nhìn thẳng vào mắt cô.
Chẳng buồn chào hỏi cho đúng phép xã giao, cô bé nói ngay:
- Ba cháu bảo cô có mang con của ba.
Adele thò đầu ra ngoài nhìn quanh quất:
- Phải. Ba cháu có biết cháu đến đây không?
- Không. Chú Joe và cô Cindy Anne Baker đến chơi. Ba cháu cùng cô chú ấy đi ăn điểm tâm ở quán Caralinda’s Cozy Café.- cô bé mân mê dây kéo áo khoác.- Hình như họ cặp với nhau rồi.
- Ai cơ? Chú Joe và cô Cindy ư?
Tiffany gật đầu.
Nhanh thật, mới cách nay hai tuần, Joe còn rủ Adele cùng ‘vui vẻ’.
- Cháu vào đi.
Adele đóng cửa sau lưng Tiffany. Cô bé theo Adele vào phòng khách:
- Là trai hay gái ạ?
- Cái gì cơ?
- Em bé ấy.
- Cô chưa biết.
Tiffany nhìn xuống bụng cô:
- Trông cô không giống bà bầu.
- Chỉ ít lâu nữa, bụng sẽ to ra thôi.
Cô bé nhìn lên:
- Khi nào cô sinh?
- Tháng tám.
Tiffany tròn mắt chỉ vào ngực mình:
- Sinh nhật cháu cũng vào tháng tám.
Adele cười buồn vì sự trớ trêu ấy. Tiffany khoanh tay, nghiêm mặt hỏi:
- Ba cháu bảo cô không muốn lấy ba. Tại sao thế?
Adele không biết phải giải thích cách nào để cô bé mười ba tuổi hiểu được tình huống phức tạp này. Cô chỉ biết nói giản dị:
- Vì ba cháu không yêu cô.
Tiffany nhún vai:
- Biết đâu lâu dần ba sẽ yêu cô. Cô nên cân nhắc điều đó.
Adele không muốn đợi ‘lâu dần’. Cô nghiêng đầu:
- Với lại cháu cũng không thích cô.
- Giờ mọi chuyện khác rồi.
Nói thế còn quá nhẹ.
- Kendra đâu ạ?
- Kendra đi với mẹ đến bệnh viện đón em bé.
- Trời, là hôm nay sao?
Adele nghe tiếng xe thắng két ngoài lối đi:
- Họ về rồi đấy.
Mấy phút sau, mọi người quây quần trong phòng trẻ ngắm em bé ngủ trong nôi Zach lắp bữa trước. Adele là người đầu tiên ra khỏi phòng. Trở lại ghế sofa, cô nhắm nghiền mắt. Adele mệt mỏi và chỉ muốn ngủ một giấc dài đến tận hai năm sau mới tỉnh.
Cô nhớ nhà da diết.
Hết Chương 17.