Người chết về âm giới, đi qua hoàng tuyền, gặp mạnh bà trang.
Mạnh bà trang là nơi thanh lọc linh hồn người chết, kẻ hiền đức được uống canh rồi bước qua cửa đầu thai, kẻ tà ác sẽ xét theo tội trạng bước vào âm giới.
Tứ hải bát hoang nổi tiếng có tam giới, Tiên giới, nhân giới và âm giới tuy nhiên thật sự ở tứ hải có rất nhiều thế giới khác nhau.
Ví như nhân giới, người ở nhân giới không nhất thiết phải là người sống và cũng không phải tất cả vạn vật đều có nhiều hình dạng khác nhau.
Hồn ma người chết không đến được hoàng tuyền, họ có thể đến một nơi gọi là U Linh giới.
U linh giới tồn tại song song nhân giới chuyên chứa chấp bất kể linh hồn nào còn vất vưởng ngoài kia, bất kể đó là hồn người ,yêu, hay tiên miễn họ có ý muốn biến mất vĩnh viễn khỏi tam thiên, không muốn phải đối mặt với sổ sinh tử kể tội, không muốn quên đi quá khứ luân hồi sau đó lại bắt đầu một trò chơi sinh mạng với đủ loại thất tình lục dục, sinh lão bệnh tử hoặc đơn giản họ không muốn chịu khổ ở âm ti.
Và họ tìm đến u linh giới trước khi bị người ở âm giới bắt đi họ sẽ được giải thoát, nhưng mấy ai đồng ý tan biến vĩnh viễn ngay cả khi họ nghe đến chảo dầu to như miệng núi lửa ở âm giới họ vẫn chưa biết sợ là gì.
Tôi chỉ là một ngọn cỏ trên xe được người ta tải đi ấy thế mà vẫn bị nhìn ra.
Giọng hắn ta trầm ấm như mùa xuân:
"Tôi vừa nhìn thấy đằng trước ngã một cái cây lớn chắn ngang đường chắc là các anh không thể đi tiếp được rồi".
Tuy anh ta nói vậy nhưng bọn yêu quái kia vẫn đẩy xe về phía trước bảo:
"Không sao chúng tôi sẽ xử lý nó."
Người ấm áp lại hỏi:
"Các anh đang vận chuyển thứ gì vậy?"
Anh ta di chuyển đến gần chỗ tôi.
Là một ngọn cỏ tôi không biết ai đang cầm mình trên tay, dịu dàng nắm lấy không dám dùng sức.
Phía dưới vừa đến thêm mấy trăm người, tiếng xáo trộn vang lên, bước chân người, tiếng xe ngựa, tiếng nói chuyện:
"Không phải chuyện của anh, đi đi"
Đoàn quân đi qua người ấm áp, tôi lại không tiện hóa thân trở về hình dáng ban đầu.
Tôi có hơi bối rối, nghe theo từng bước đi chậm rãi của người đó, nhẹ nhàng, điềm tĩnh, thông thả trong từng hơi thở, tôi đột nhiên lại mong đợi được gặp mặt.
Người đó chắc rất tuấn mỹ, dáng người cân đối, đôi mắt thâm tình, ôn hòa nhã nhặn là mỹ vị trong mỹ vị trên đời.
Tôi cố hình dung trong đầu dùng cây bút của trí tưởng tượng vẽ ra người ấy.
Đây là mái tóc đen dài, hàng mi cong vút, nước da trắng nõn nà, cái mũi cao cao, đôi môi son đỏ, ấy chà chà lướt qua tổng thể…
Không ngờ lại ra khuôn mặt Dạ Tĩnh, hắn ta làm thế nào tôi có thể vẽ ra.
Tôi còn vẽ ra hắn giống đến như vậy, đột nhiên cơn gió cuốn bức vẽ bay lên bầu trời sau đó bay đến tay Dạ Tĩnh.
Tôi lạc vào mộng ảo từ khi nào?, không được không được tôi phải cố tỉnh lại để gặp người ấm áp kia.
Dạ Tĩnh cầm bức vẽ đi đến miệng cười tủm tỉm:
"Ái mộ tôi đến như vậy sao?"
Tôi liền đáp:
"Nằm mơ hả"
"Ừ, cô đang mơ mới có thể gặp tôi đây, một giấc mộng xuân"
Hắn cười phá lên ha hả khiến tôi giận tím mặt, không mơ lúc nào lại canh ngay lúc này. Tôi bực bội nói:
" Tôi phải thức dậy bây giờ"
Dạ Tĩnh thông thả bước xung quanh tôi:
"Tôi có một giao kèo".
Giao kèo, tôi nhìn hắn ta, vụ việc lần trước nhờ sự giúp đỡ của hắn tôi giáng tiếp quậy tung thành Đông Kinh, nay hắn lại muốn gì đây.
Thấy tôi ngập ngừng hắn lại nói:
"Tôi sẽ chỉ cho cô tung tích của người cô cần tìm, ngược lại cô phải giúp Ngọc Khuê bói một quẻ đại cát."
"Vì sao chứ?"
Tôi thắc mắc hỏi.
"Vì việc này có lợi cho cô"
Dạ Tĩnh nói ra câu đó không một cái chớp mắt, tôi chẳng biết anh ta có ý gì, một quẻ đại cát thì anh ta được lợi gì cơ chứ.
Tôi nhận thấy việc này không có gì nghiêm trọng, chẳng lẽ vì một quẻ đại cát của tôi cha con Ngọc Khuê sẽ thật sự tạo phản, việc liên quan đến tính mạng bọn họ nhất định sẽ đặc biệt chú ý.
Thầm nghĩ như vậy tôi liền đồng ý.