Ngọc tịnh hồn là vật phụ hoàng ban cho ta, hy vọng ta một đời bình an, nhưng thế sự rối rắm ngoài việc ta phải cố tỏ ra vô dụng thì ta chẳng làm được gì. Hoàng huynh nghe lời bên ngoại đố kỵ nghi ngờ, giết bằng được những ai không an phận, không ngờ ta một bước đi không thể quay lại được nữa, quyền bính rơi vào tay họ Hồ, ta vùng vẫy trong cái bể đầy máu tươi, tìm cách thu thật nhiều thật nhiều tiền phòng về sau giang sơn đổi chủ ta vẫn có thể tháo chạy."
Tôi nghe vậy đột nhiên có đôi chút cảm thông, tuy nhiên không phải ai rơi vào cảnh khó cũng có thể vịn vào đó làm hại người khác, nữ quỷ kia chẳng hề có liên quan gì đến chuyện nhà hắn, cớ gì hắn giận cá chém thớt, buồn bã tiếng gọi vương gia hữu danh thực ra để trút giận như vậy.
"đó chính là nguyên nhân khiến ngọc tịnh hồn không còn tác dụng"
Tôi chỉ nói bâng quơ đã khiến hắn sợ hãi cầu xin:
"Xin hãy giúp ta"
Tôi đưa tay, hắn ngập ngừng lấy trong người ngọc định hồn đặc vào:
"Xin cô hãy giúp ta"
Tôi không muốn lừa hắn, tôi thừa biết sau khi mất ngọc hắn chắc chắn sẽ chết nhưng lại không thể nói với hắn, chỉ khuyên hắn:
"Nhân quả báo ứng trên đời này không ai thoát khỏi, ngài hãy bình thản đón nhận, hành thiện tích đức mong bình an cho con cháu."
Tôi mang ngọc về hủy nó trước mặt Dạ Tĩnh. Hắn không mấy để ý chỉ ừ một tiếng.
Hôm sau vương phủ mở kho phát gạo, giảm tô thuế tuy nhiên cả vương phủ đều biết vương gia sắp không xong rồi.
Từ hôm đó cho đến khi đám tang Vương gia kết thúc dường như Dạ Tĩnh cùng quỷ nữ đồng loạt biến mất.
Tôi thấy vui vì cuộc sống của bà lão đã trở lại bình thường, tuy nhiên tôi không muốn giả vờ vào nhà đuổi ma để lấy tiền nữa.
Ở lại Đông Kinh mấy hôm, chẳng có động tỉnh gì của cha, chắc có lẽ ông ấy đang vi vu nơi miền sơn thủy. Tôi cũng đang chán muốn chết đây, lên đường đi vài nơi cũng hay vừa tìm người vừa mở mang tri thức.
Ngoài đường từ dạo vương phủ có tang sự bỗng trở nên náo nhiệt, vài người tụm năm tụm ba, vừa lúc tôi ngang qua nghe họ bàn việc gì đó có vẻ hệ trọng.
"Họ Hồ đang nhân cơ hội ông con còn nhỏ muốn đón nó về kinh thành, thay người họ Hồ về đây, nếu chúng ta bỏ qua cơ hội này để bọn chúng dễ dàng thay người như vậy há chẳng phải sẽ lập lại cảnh khổ. Nay tên kia chết đột ngột, chúng ta khởi nghĩa một mặt uy hiếp ông con một mặt kêu gọi anh em từ khắp nơi nổi dậy, một lần chúng sẽ không dập được hết nhiều nơi chúng ta cũng dễ dàng có cơ hội trở mình"
Người A tuyên truyền được đông đảo mọi người ủng hộ. Tôi ngán ngẫm nghĩ không ngờ triều đình lại trở nên thối nát như vậy, xa xa vài người còn mặc trên người trang phục quan phủ đồng tình ủng hộ.
Trong ngày hôm đó, giáo mác gậy gộc đều được người dân trưng dụng? Họ phá cửa lớn vào ức hiếp mấy người đàn bà, con nít.
Trước tình cảnh đó tôi không khỏi kinh động.
"Bọn họ đều là đàn bà con nít, xin các vị nương tay."
Tình cảnh của họ khiến tôi nhớ đến nội, bác hai trai, bác hai gái, anh Văn Thanh chết đi chỉ còn lại những người già, và nếu như họ ở Phượng hoàng cốc bị người ta ức hiếp thì có khác gì mấy người phụ nữ này.
Tiếng trẻ con khóc ré lên khiến tim tôi thảng thốt:
"Chúng ta có thể quên đi thù hận sống vui vẻ cùng nhau"
Lời tôi vừa nói ví như một trò cười khiến người đàn bà đau khổ phía sau cười phá lên, cô ta không biết đã dùng thứ sức mạnh nào, tiến đến nói rõ to:
"Các người muốn lấy gì cứ tùy ý nhưng động vào con trai con gái của ta thì ta liều mạng với các ngươi."
Tôi vội kéo cô ta lại:
"Tại sao cô lại kích động như vậy hả? Tôi sẽ giúp cô khuyên nhủ bọn họ"
Cô ta gạt tay tôi chạy đến ôm chầm hai đứa trẻ nước mắt lưng tròng, trong khi người người điên cuồng vơ vét tạo ra cảnh tượng mất cả tình người.
Có vài cô tiểu thiếp không con, cố gắng tranh lại vài phần trang sức lại bị đánh cho thật mạnh.
Đây chẳng phải là kết cục của một thoáng xa hoa, tàn bạo.
Trong tôi có gì đó nhói lên mạnh mẽ, cái gì đó chua xót không thôi.
Tôi bước đến ôm lấy người đàn bà đã từng rất xinh đẹp và lộng lẫy. Tôi đã từng nhìn thấy nàng vui đùa với tiểu thiếp và con cái của mình sau bụi hồng leo.
Người đàn bà vừa mất chồng vừa mất đi tài sản nức nở:
"cảnh tượng này không phải tôi chưa từng nghĩ qua, ông ta đã nói từ rất lâu rồi, tôi cũng đang dần chuẩn bị nhưng mà tôi không nghĩ nó lại đến sớm như vậy."
Người ta đem tất cả tài sản có được thu mua và đúc vũ khí. Tôi phải điều tra rất lâu mới có thể biết được.
Nhân gian loạn lạc, người ta đang chuẩn bị cho cuộc gió tanh mưa máu, mà họ gọi là tìm lại quyền làm người.
Tôi đã nghĩ có phải điều này chính tôi đã giáng tiếp tạo ra, khi mà một điều độc ác có thể ngăn chặn một điều độc ác khác xảy ra.
Phải chăng là do tôi đến đây không phải lúc thái bình cho nên gặp những điều phiền muộn.