Chương 4: Lo chuyện bao đồng 1

Tôi lén vào nhà bà lão, trong nhà từ khi nào đã lập một chỗ thờ phật Quan m, khói nhang nghi ngút, tiếng tụng kinh đều đặn vang lên.

Tôi rảo bước sang căn phòng nằm cách biệt bên tả, căn phòng âm u cũ kỷ, con nữ quỷ cúi mặt đứng bên trong khuất sau mấy bao đồ chất chồng.

Tôi tò mò quan sát, mái tóc dài che khuất mặt mũi dần ngẩn lên khi nó nghe thấy tiếng cười đùa bên kia bức tường.

Tôi vội nhìn theo, không phải bên kia chính là ngôi biệt phủ nọ ư?

Tôi dùng thuật bay qua bức tường, nấp sau bụi hồng leo.

Nhìn đám đàn bà con gái vui cười đùa giỡn với nhau, y phục và trang sức cầu kỳ.

Ở nhân gian thật lạ, có người nghèo như bà lão nọ lại có người giàu như đám người này,

khi tôi còn ở Phượng Hoàng cốc mọi người không phân giàu nghèo ai có của liền giúp người không có, ai ốm đau già cả mọi người đều chung lo, có lẽ vì vậy mà cuộc sống luôn bình an, vui vẻ.

Tôi thấy ngôi biệt phủ này rất rộng lớn, kiến trúc độc đáo, chạm khắc tỉ mỉ, mỗi cây cột đều sơn son thép vàng, to bằng một vòng tay.

Mỗi con đường đi phong cảnh đều phù hợp, hòn non bộ cao lớn, nước từ trên đổ xuống róc rách như nguồn suối nhỏ, cây cỏ xung quanh tươi tốt, con đường bắt qua nó tựa như ôm vào phong cảnh thiên nhiên.

Đi qua khu vườn là đến khu nhà nghiêm trang, những bức tường cao sừng sững khiến tôi cảm giác như bản thân mình bị lạc vào chốn mê cung.

Tôi bèn bay lên đi trên mái nhà, vừa đặt chân xuống tôi liền nhớ đến nơi gặp được Dạ Tĩnh.

Từ trên cao nhìn xuống, bên trong mấy bức tường đúng là có một bậc đài, cảnh đêm hôm đó hiện ra dường như vừa mới.

Tôi đành quay về.

Đến đêm Dạ Tĩnh xuất hiện, hắn bảo sẽ giúp tôi kiếm được tiền và thỏa lòng nghĩa hiệp đổi lại tôi phải lấy được món bảo vật trong nhà tên vương gia đó.

Tôi nghĩ chỉ là một món đồ của người phàm, không khó gì cả nên đồng ý ngay.

Dạ Tĩnh liền dẫn tôi đến một nơi.

Đó là một quán trà nhỏ, người đàn ông dẫn đứa bé gái mười một mười hai tuổi đến bán cho một người phụ nữ trạc tuổi tứ tuần.

Bà ta hứa sẽ đem đứa nhỏ về làm người hầu, chỉ cần nó ngoan đồ ăn và y phục sẽ không là vấn đề. Người đàn ông nghĩ nhà người ta giàu con mình qua đó biết đâu sẽ tốt hơn ở nhà làm việc chân tay mà cơm không đủ no.

Ông gật đầu lấy 5 quan tiền về nhà. Ông nào có biết đâu người đàn bà nọ chuyên đi lừa gạt những gia đình khó khăn mua các bé gái về huấn luyện dạy dỗ chẳng khác nào kỹ nữ ẩn danh dùng cho đàn ông có thật nhiều tiền bỏ ra mua những cuộc vui chơi, đánh đập, hành hạ thậm chí có thể giết chết nếu có đủ tiền trị giá bằng các mạng người.

Tôi không hiểu, ngàn lần không hiểu, Dạ Tĩnh ở bên từ tốn giải thích:

"Cô có biết nơi gọi là thực ấp?"

Tôi lắc đầu.

"Thực ấp, là tên gọi của một vùng đất, nơi hoàng đế ban cho anh em, con cháu của mình, người được ban thực ấp được phong tước vị, tô thuế ở đó sẽ được họ thu lấy, mỗi năm đóng thuế triều đình theo lệ. Cô nghĩ mà xem, họ được ví như ông vua con, và càng xa triều đình họ càng lộng quyền, người dân làm việc nhiều nhưng vẫn không đủ ăn, tất cả đều đóng cho triều đình ư?, có kẻ ngốc mới không nhận ra, bọn họ chính là nằm trên sinh mạng của người dân mà ăn chơi trác tán".

Tôi dần hiểu chuyện, nhưng mà:

"Tất cả mọi người tại sao lại cam chịu như vậy?"

Dạ Tĩnh nhìn tôi mỉm cười:

"Bọn họ không có sự lựa chọn, cũng đã không ít lần người dân ở đây vùng lên, tuy nhiên đều bị gắn vào tội phản nghịch, triều bình dẫn binh dẹp loạn sau đó một hai người sẽ bị chặt đầu thị chúng".

"Vậy người ở triều đình họ không nhìn thấy hay sao?"

"Nhìn thấy thì đã sao?, hoàng đế bạc nhược, tin lời ngoại thích, xã tắc dần suy đồi, nhiều cuộc binh biến đang nổ ra, hắn ta làm gì có thời gian xử lý việc nhỏ nhặt này, chỉ cần mọi việc lắng xuống, hắn ta yên ổn thu thuế đúc vũ khí thì dù trời có sập xuống cũng không đến lược hắn chết."

Hóa ra nhân gian lại phức tạp đến như vậy, không trách người ở Phượng Hoàng cốc không ai muốn ra khỏi kết giới.

Bỏ qua mớ chuyện triều đình này đi, điều tôi muốn làm không phải là giúp bà lão đuổi quỷ nữ đi hay sao?

"Cô bé kia chính là nữ quỷ lúc nhỏ phải không?"

Tôi đặt câu hỏi với Dạ Tĩnh, hắn liền đáp:

"Ừ, là cô ta lúc nhỏ. Cô ta sống không tốt, chết lại quá oan ức nên trở thành nữ quỷ".

"Vậy tôi phải làm sao?".

Dạ Tĩnh lộ ra biểu cảm quỷ dị bảo:

"Hù chết tên Vương gia kia"