Chương 27: Đại kết cục

Đinh Hương cứ như thế mà chết đi, lão già râu tóc bạc phơ, kẻ Dạ Huyền gọi hai tiếng phụ vương cứ như thế mà nói:

"Chết rồi cũng tốt, dù sao cũng không phải ta giết ả, tránh cho con vẫn luôn nói ta giết người bên cạnh con"

Lão hờ hững trước sự thống khổ của Dạ Huyền ấy thế mà hắn chẳng hé nửa câu cứ thế ôm lấy cơ thể đang dần lạnh đi của Đinh Hương rời đi.

Cha con bọn họ đối xử với nhau ra sao tôi không muốn cũng chẳng thể bận tâm làm gì, bọn họ thích ngược đãi nhau tôi có thể xen vào ư?, vì thế tôi chọn cách đưa đôi mắt này nhìn ngó một chút bộ dạng của họ, không ngờ lần cuối tôi dùng đôi mắt này để nhìn lại nhìn thấy nhiều đau khổ, vui mừng xen lẫn với sinh ly tử biệt.

Lão già râu tóc bạc phơ ấy là quân chủ u linh giới, lão sống cả đời rồi vẫn chẳng được niềm vui với con cái của mình.

Tôi nhìn thấy được trong đôi mắt của lão nhiều hoan hỷ, lão đang hy vọng nhiều ở Dạ Tĩnh hơn đứa con trai tưởng chừng như duy nhất mà lão có được.

Lão bước đến, rất nhanh rất nhanh nói với tôi:

"Ta đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, con bé này, trước đây ngươi mượn được thứ gì thì hôm nay xem như trả lại cho khổ chủ đi, suốt mấy trăm năm qua ngươi thay nó nhìn thấy được mọi thứ tính ra cuộc vay mượn này ngươi đã được hời rồi, không nên oán thán, không nên oán thán."

Lão đưa tay hướng đến đôi mắt tôi, trước khi tôi sợ hãi nhắm nó lại Dạ Tĩnh đã ra sức bảo vệ đôi mắt. Anh ấy lao đến ôm lấy cánh tay lão, lão sau một hồi vật lộn một mình trước đôi mắt của khá nhiều thuộc hạ, bọn họ nhìn lão như vậy không biết có nên giúp lão. Họ suy nghĩ rồi lại quyết định không giúp, có thể lão từ lâu đã rất quái dị bọn họ không lạ cho nên lần này lão vật lộn với Dạ Tĩnh bọn họ cũng chỉ nghĩ đó là một trò kỳ dị lão bày ra để dọa một cô bé như tôi.

Lão già rồi không vật lại Dạ Tĩnh, lão đã hiểu ra điều gì đó bèn hét lên với bọn thuộc hạ:

"Cái tháp, lấy cái tháp"

Dạ Tĩnh nghe lão nói cũng hét lên với tôi:

"Hủy cái tháp đi mau lên"

Cái tháp ở gần tôi nhất, tôi vừa định dùng thuật một luồng sáng bên ngoài vừa bắn vào khiến cái tháp nổ tung, trong lúc đó không gian dường như đứng lại tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng thở phào của Dạ Tĩnh, hắn đã hứa sẽ bảo vệ tôi và tôi đã nhìn thấy nỗ lực của hắn, rất giống những đứa trẻ con bất chấp tất cả mọi thứ ngăn cản phía trước và cả tiếng của nội:

"Bé Ân, nội đến cứu con đây".

Dạ Tĩnh vẫn giữ lấy tay của lão quân chủ, cả hai la liệt dưới đất trước mặt nội một cách bất ngờ nó khiến cho lão quân chủ mất mặt, phủi tay đứng dậy bảo:

"Ta già rồi cho nên mấy người muốn ức hiếp ta?"

Nội dùng thái độ kính cẩn với lão quân chủ nói:

"Lão phượng hoàng bẩm quân chủ, thưa cháu nó là đứa cháu duy nhất của lão thần, nếu có có phá phách gì xin quân chủ nói rõ để lão mang về dạy thêm".

Lão quân chủ thẹn quá hóa giận đáp:

"Muốn dạy cũng phải để ta lấy lại đồ của ta".

Nội đỡ tôi dậy đẩy ra phía sau có cả bác hai trai và bác hai gái:

"Vậy tôi xin nhắc lại chuyện cũ với quân chủ, người còn nhớ đứa nhỏ Văn Thanh?".

Lão quân chủ liền đáp:

"Nó tự vẫn không liên quan đến ta"

Nội lại nhắc:

"Không liên quan, xin hỏi ngài một chuyện ai đã tung tin hãm hại phượng hoàng cốc chúng tôi?, khiến cho tiên giới không còn tin tưởng muốn đem binh mã xuống trừng phạt chúng tôi, đứa nhỏ đó vì muốn chứng minh chúng tôi trong sạch đã tự vẫn trước Đông Quan đại tiên, sau đó đại tiên thương xót nó nói vài lời với ngọc hoàng minh oan cho chúng tôi, chúng tôi mới bình bình an an sống đến ngày hôm nay. Chuyện cũ chúng tôi chưa tìm ông để nói cho rõ ông lại giở trò với cháu gái tôi, xem xem hôm nay chuyện cũ chuyện mới tính một lượt đi".

Lão quân chủ khóe miệng liền cong lên đáp:

"Ta cũng tính chuyện cũ với ngươi, năm xưa Nguyệt Sắc con tiểu phượng hoàng chết tiệt giúp phu nhân ta giấu đi thất kiếu của Dạ Tĩnh, hại ta bao nhiêu năm những tưởng đứa nhỏ đã về với hỗn độn, ta dốc bao tâm sức nuôi nấng lên một đứa vô dụng chỉ biết đến tình cảm nam nữ kia khiến ta tức chết. Đến khi sắp về với hỗn độn ta mới biết thất kiếu của Dạ Tĩnh còn lưu lạc ở nhân gian, ngươi có biết khi ta phát hiện ra điều đó nó khiến ta phát điên lên không?, Dạ Tĩnh mới chính là đứa nhỏ mang linh khí của ta, nó mới chính là người kế thừa u linh giới chân chính. Là ai đã động vào ai trước hôm nay một lần nói cho rõ luôn."

Dạ Tĩnh đứng phía sau lão quân chủ, tôi đứng phía sau nội, hai chúng tôi ở hai đầu chiến tuyến. Câu chuyện của ai cũng có lý cả, cô út đã động vào người ta trước tuy nhiên người ta cũng đã hại chết anh Văn Thanh, ân ân oán oán biết bao giờ cho hết.

Tôi không muốn có thêm điều gì nữa bèn nói với nội:

"Hay là con trả cho người ta đôi mắt, từ đây về sau không ai nợ ai, xem như ân oán đã hết".

Tôi nói như thế nội tôi liền giận dữ:

"Con trả người ta đôi mắt, con người ta sống lại còn cháu của nội thì làm sao mà sống lại chứ hả còn có Nguyệt Sắc nó làm sao trở về còn có con nữa mù lòa rồi con sẽ ra sao đây?".

Tôi biết tôi biết hết tất cả, chúng ta đã thua từ rất lâu rồi làm sao mà đòi lại được nữa.

Nội muốn sống chết với lão quân chủ, còn tôi thì sao?

Nội kêu bác gái dẫn tôi chạy đi, bác không chịu, bác nói:

"Khó khăn lắm mới tìm được kẻ thù, muốn chạy tự nó chạy đi con phải sát cánh bên chồng con".

Nước mắt tôi cuối cùng cũng chảy ra, lăn trên đôi gò má nóng hổi. Tim tôi như có gì đó thắt lại, có phải bọn họ lợi dụng tôi để tìm đến sào huyệt kẻ thù? Tôi không muốn nghĩ cũng đã nghĩ đến thật đau đớn.

Tôi chạy đi lúc này thì có thể đi đâu?

Tôi phải ở lại sát cánh bên họ cho dù họ đã lợi dụng tôi nhưng họ vẫn mãi là người nhà.

Dạ Tĩnh lao đến kéo tôi chạy đi, tôi gạt tay hắn:

"Chạy đi đâu? Nếu cha anh còn sống một ngày ông ta sẽ lại đến tìm tôi còn nếu người thân của tôi không còn ai trên đời nữa tôi sống cũng không còn ý nghĩa".

Bên trong trở nên loạn vô cùng, tiếng đánh nhau vang vọng Dạ Huyền cuối cùng cũng gạt mọi thứ chạy đến phụ giúp cha mình.

Đấy người ta còn như thế tôi làm sao mà chạy, nội và bác trai đối phó với quân chủ, lão quân chủ tuy đã già nhưng lợi hại vô cùng, bác gái đối phó với Dạ Huyền còn tôi giúp họ yểm trợ xung quanh.

Tôi nhìn thấy Dạ Tĩnh đứng quan sát tôi hồi lâu, tôi không muốn anh ấy giúp tôi vì đối phương là người nhà của anh ấy và cũng không muốn anh ấy làm trái lời hứa đối với tôi.

Cuối cùng Dạ Tĩnh cũng đã có sự lựa chọn.

Dạ Tĩnh rất nhanh đến bên cạnh tội, ném đi thanh kiếm trên tay tôi, chính tay anh ta móc lấy đôi mắt của tôi.

Tôi chỉ nhớ duy nhất khuôn mặt của Dạ Tĩnh, khuôn mặt đầy quyết tâm xông đến lấy đi đôi mắt của một kẻ vẫn nghĩ rằng hắn sẽ không chính tay làm như vậy.

Một bóng tối bao trùm và không gian ồn ào kia dần lặng đi trước tiếng thét lên đau đớn mà tôi đã phát ra. Tôi cố giương tay mò mẫm trên mặt đất cố tìm thấy một thứ gì đó có thể bám vào đứng thẳng người trước khi bị bọn người đó thu phục, nhưng ngoài Dạ Tĩnh tôi không có gì để bám vào.

Trước khi ngất đi tôi nghe thấy Dạ Tĩnh nói:

" Dừng tay lại hết đi, phụ vương đừng đánh nữa con trở về rồi".

Cuối cùng người ta cũng vẫn là người một nhà.

Tất cả xem như một giấc mộng dài và rồi bác hai trai bác hai gái sẽ sinh thêm em bé, nội vẫn hằng ngày ngâm chân bên suối nước nóng nghe cháu nhỏ hát bài ca mùa hạ.

Tôi vẫn ngồi bên trà lâu Ngọc Trúc nghe về dư vị hồng trần rồi mỉm cười hỏi cô nương ấy :

" Cô đã bỏ gì vào trong trà vậy?"

Ngọc Trúc bảo:

"Dư vị của cô".

Tại sao lại không cảm thấy đắng cay mà lại thoang thoảng mùi của sự cô độc lạnh lùng.

Ngọc Trúc nói tôi từ khi trở về thay đổi nhiều giống như người khác hẳn.

Tôi muốn nói cho cô nương ấy biết rằng ngoài kia người ta phân chia nhiều cảnh giới nhưng lại luôn sống theo lý tưởng của mình.

Cho nên tôi cứ sống như tôi chẳng là ai.

Không phải tiên, chẳng phải ma, phàm nhân chẳng phải tôi chỉ là tôi thôi.

Một kẻ mù lòa chẳng mong lên cửu trùng thiên, chết chẳng hóa thành oan hồn ma quỷ, sống không như người bỏ qua hỷ nộ ái chết tan biến trở về cõi hư vô hỗn độn.

Chỉ là có một lần trong mơ mặc trên người chiếc áo cưới màu xanh thẳm vương vấn mãi không thôi.