Tôi theo chân bà lão cùng ông thầy toán đến gôi nhà 2 giang. Ngôi nhà gần bên biệt phủ rộng lớn, trông nó cứ như một cái trạm dừng chân nhỏ xíu âm u và lạnh lẽo.
Ông ta bước vào nhà, tôi vội theo sau, bà lão nhìn thấy tôi liền tỏ vẻ hiếu kỳ hỏi:
"Cô đây là ai?"
Tôi nhìn bà lão mỉm cười đáp:
"Tôi theo xem thôi"
Ông thầy toán kim đạo sĩ nghe tôi nói liền bảo:
"Việc này không có gì để xem cả, tuy nhiên nếu cô không sợ và hiếu kỳ thì cứ đứng ở đây mà xem."
Tôi nhìn xung quanh bao vây bởi tường đất dày cộm, mái che phủ xuống áng đi hầu hết ánh mặt trời.
tham quan xong, tôi cũng muốn góp ý bà lão nên phá tường làm cửa đón nắng, thu bớt mái che và dọn lại các thứ linh tinh, điều đó giúp cho nhà cửa thoáng mát, xua bớt âm u.
Lão thầy toán kim đạo sĩ kia đã chuẩn bị xong. Bà lão mời tôi uống trà, tôi lại nhìn thấy trong trà có gì đó không tốt nên đành bỏ sang một bên.
Tối đến, khắp nơi đều toát lên một cái gì đó khó tả bằng lời. Bên kia giang nhà cánh cửa khép hờ, gió luồn kêu từng tiếng khót khét.
Bà lão chủ nhà từ lúc nào đã trở về phòng, căn nhà chỉ có mỗi mình bà, lại càng cô quạnh.
Tôi đứng khoanh tay nhìn lão thầy toán kim đạo sĩ múa phép quay cuồng, lão càng múa chỉ càng phát ra một ít linh lực kêu gọi con quỷ xuất hiện.
Đợi hồi lâu tôi thấy không ổn liền dùng linh lực phá tan cánh cửa, con quỷ từ lúc nào đã đứng bên trong.
Dưới ánh trăng nó không lộ ra một chút động tỉnh đến khi tôi bước đến nó mới tiến lên theo bước đi của tôi.
Con nữ quỷ đầu tóc rối bù xõa xuống eo, bộ váy áo lấm lem màu cháo lòng kinh dị
Cách nhau chừng mười bước chân, nó đột nhiên tăng tốc nhắm vào tôi. Tôi kinh sợ tháo chạy, dù sao thì đây cũng là lần đầu trải nghiệm.
Chạy ra ngõ, con ngõ tối ôm, ánh trăng rọi xuống khiến con ngõ thênh thang đến lạ.
Không ngờ chạy đến cuối đường lại gặp phải bức tường chắn ngang, tôi buộc phải đối mặt chiến đấu, triệu hồi trường kiếm, thanh kiếm kêu lên một tiếng choang liền có thể hạ gục được quỷ ở nhân gian, tôi mới biết rằng bọn chúng chỉ giỏi hù dọa thực chất không có năng lực chiến đấu.
Tôi nhìn thấy nó gục xuống, bản thân cảm thấy sảng khoái định bụng sẽ trở về trêu chọc tên thầy toán kim pháp sư kia, không ngờ nó lại từ từ đứng thẳng người dậy trên thân mang theo trường kiếm của tôi chạy về ngôi nhà nọ.
Tôi vội dùng thuật triệu hồi thanh kiếm về, con quỷ đang chạy bỗng nhiên thấy thanh kiếm biến mất liền quay lại nhìn tôi một cách quỷ dị.
Tôi rùng mình một cái, toàn thân cảm thấy lạnh toát, cũng may nó đã chạy về căn phòng cũ.
Lần đầu tiên trong đời tôi cảm thấy sợ hãi như vậy, đến khi bước đến trước cửa nhà bà lão cũng ngần ngại chẳng muốn vào.
Sáng hôm sau, tên thầy toán kim đạo sĩ kia ngất vẫn chưa tỉnh nổi, còn tôi thì lại ngập ngừng thầm nghĩ nếu bản thân bán tiên như tôi còn sợ ả thì làm sao bà lão có thể ở trong ngôi nhà này chứ?
Tôi tìm chỗ nằm nghĩ trên nóc căn phòng nọ, gỡ một lỗ hổng nhìn vào, chẳng có gì bên trong ngoài những bao đồ linh tinh chất chồng lên nhau.
Tôi nghĩ mãi chẳng thông, sau đó tìm một nơi nghỉ cách giúp bà lão.
Ở nhân gian này thật tuyệt, có nơi lưu trú rộng lớn tiện nghi, tất nhiên là không có tiền thì tôi đành ở trộm vậy
Nằm trên chiếc giường lớn, chiếc nệm bông dưới lưng thoải mái làm sao. Tôi liền đánh một giấc đã.
🌱🌱🌱🌱
Ánh mặt trời khuất sau dãy nhà cao cao, người thanh niên khoác lên người chiếc áo bào xanh đen cùng mái tóc ánh lên một màu nâu sẫm khiến cho anh ta trông kì lạ vô cùng.
Anh ngồi quay lưng lại với tôi, ngắm nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ trước mắt, bên cạnh còn quyển sách điển cổ điển tích mà trước đây tôi rất thích.
Không biết bằng cách nào tôi đã đến được đây, ngồi trên mái nhà này và còn người thanh niên nọ đang tươi cười bảo:
"Chúng ta lại gặp nhau".