Tiếng ai hát vọng dưới trăng
Lời rằng: "gió lớn, mây giăng trắng trời.
Tan thương mấy đợt lệ rơi
Khóc dòng huyết đổ đỏ nơi đất bằng".
Vị thuốc đắng ngắt còn động nơi cuống họng, tôi ho khan từng đợt, mắt nhìn Ngọc Khuê lo lắng cho mình mà lòng buồn không kể xiết.
Ngọc Khuê đúc từng muỗng thuốc, hạ giọng hỏi:
"Cô đã gặp chuyện gì sao?"
Tôi lắc đầu tỏ ý đáp không có gì. Ngọc Khuê ân cần bóc một viên kẹo được gói trong giấy bảo tôi há miệng.
Vị kẹo ngọt thanh khiến lòng tôi cảm thấy xua đi hết muộn phiền.
Ngọc Khuê muốn hỏi tôi gì đấy nhưng cứ ngập ngừng, được một lúc cô ấy mới chịu lên tiếng:
"việc tôi nhờ cô…"
Tôi vừa nghe đã hiểu Ngọc Khuê muốn hỏi về quẻ bói, tuy nhiên tôi làm sao có thể hại một người tốt như vậy nhưng vả lại cha tôi cũng rất quan trọng.
Đợi tôi suy nghĩ xong liền nói:
"Tôi đã có thể khai quẻ nhưng mà cơ thể tôi không khỏe cho nên quẻ này cô nhất định chỉ dùng để tham khảo thôi được không".
Ngọc Khuê chắn chắn đang cảm thấy rất bối rối, cô ấy đan hai tay vào nhau cuối đầu suy nghĩ rất lâu, tôi chú ý quan sát Ngọc Khuê đợi cô ấy suy nghĩ xong đã.
Cuối cùng Ngọc Khuê bật dậy đáp:
"Xin cô cho quẻ"
Tôi giả vờ bấm tay, lại cảm thấy do dự, ngước nhìn Ngọc Khuê đang căng mình chờ đợi tôi nửa muốn nói nửa không, có thật sự là họ sẽ tin thật chứ?, tôi không biết, lại càng không muốn thử. Tôi cố nghĩ đến cha mới bật ra được hai từ:
"Đại cát".
Ngọc Khuê mừng ra mặc, cô cao hứng nói với tôi:
"Thật ra cô có ra quẻ hay không cha tôi cũng sẽ làm việc của ông ấy, chỉ là nghe cô nói tôi vui quá".
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, ít ra dù sau này có bất kỳ chuyện gì xảy ra cũng không phải vì lời nói của tôi mà phát sinh, chỉ là tại sao Dạ Tĩnh lại muốn tôi ra quẻ đại cát, lại còn dọa tôi bằng mộng ảo hôm nọ.
Thật ra âm mưu của hắn là gì?.
Ngọc Khuê tin tưởng tôi cao hứng ngồi lại kể một số chuyện đại sự. Tôi phần tò mò muốn nghe phần lại tự hỏi chuyện hệ trọng tại sao cô ấy lại cao hứng kể:
"Sau khi Thượng Hoàng băng hà, họ Hồ kia lộng quyền ép quan gia đi tu lập thái tử cũng là cháu ngoại ông ta lên làm vua, cho rèn đúc vũ khí dời đô về Thanh Hóa ý định muốn cướp ngôi vua. Lúc đó nhiều hoàng thất bất bình lên tiếng đều bị ông ta sát hại, giết tất cả tôn thất phủ nguyên ty nguyên uyên, nguyên chính vương và con trai ông ta vì bàn đến cái chết của Nhật Chương anh em của chồng tôi. Vương gia chồng tôi lo sợ đến nổi không tham gia tan lễ của thượng hoàng, chỉ sợ sơ xuất sẽ làm mồi cho quỷ dữ."
Nói đến đây giọng Ngọc Khuê nghẹn ngào:
"Khi nào hết nổi can qua thì người người mới bình yên mà sống."
Không biết họ Hồ đó thế nào, hắn chắc chắn là người đứng sau bọn yêu quái áp tải kim loại kia, mục đích rõ ràng không cần giấu diếm gì chứng minh hắn chẳng sợ ai cả.
Ngọc Khuê giấu không nổi cảm xúc òa lên khóc nức nở, chắc có lẽ cô ấy cũng mong một ngày nào đó trả được thù cho đấng phu quân.
Thời buổi loạn lạc, dân chúng nổi lên khởi nghĩa khắp nơi, đâu đâu cũng bừng bừng khí thế, tôi tự hỏi tại sao người ta lại ham thích tranh giành, cái gọi là làm vua ấy có gì vui?.
Bởi vậy mới nói tôi nghe chuyện thiên hạ như vịt nghe sấm, luôn luôn lắng nghe nhưng lâu lâu mới hiểu được.