Chương 1: May mắn

Siêu năng lực và ma thuật. Thế giới của cậu ta tồn tại một số ít người có khả năng như thế, bọn họ đã cùng chung sống với người bình thường qua triều đại lịch sử và đã cùng nhau trải qua nhiều biến cố.

Cho đến thời hiện đại, một nghề đã được sinh ra giữa những người sở hữu khả năng siêu phàm đó.

Anh hùng.

Một nghề cao quý dành riêng cho bọn họ, anh hùng sẽ là những người chiến đấu và bảo vệ người thường. Do đó những anh hùng luôn được mọi người ngưỡng mộ, họ sẽ là mặt trời vào buổi sáng và là ánh trăng vào buổi đêm.

Đây là câu chuyện này sẽ kể về chàng trai tên Jonathan Derlionstar, một người bình thường có ước mơ thành anh hùng.

+++++++

<Đã đến ga Alywich>

Giọng nói máy móc của ga tàu vang lên, buộc cậu thiếu niên đang mặc chiếc áo hoodie màu xám đang ngồi bấm điện thoại phải đứng dậy và đi ra ngoài.

‘Trời có vẻ bắt đầu mưa rồi.’

Chàng trai không kìm được mà thở dài khi nhìn lên bầu trời xám xịt, sau đó liền đội mũ trùm đầu rồi rời khỏi chỗ đó nhanh chóng rời khỏi ga tàu lúc này đang tràn ngập những người ra vào hối hả.

Bước nhanh trên con đường ngập người qua lại, cậu vô thức nhìn đống truyện tranh được bày bán trên những kệ trong nhà sách.

‘Anh hùng.’

Hai từ đó vô tình phát ra trong đầu chàng trai, à không, Jonathan Derlionstar. Cậu nhìn những cuốn truyện tranh về anh hùng rồi gật đầu nhẹ.

‘Mai mình sẽ mua chúng về đọc.’

Cậu đã đưa ra quyết định nhanh chóng vì bản thân là một người hâm mộ các anh hùng.

Lí do hâm mộ cũng giống như bao những con người bình thường khác, vì bản thân cậu không có ma thuật hay năng lực đặc biệt gì cả.

Jonathan Derlionstar là một con người bình thường, nhưng cậu lại sở hữu thành tích học tập và thể thao vô cùng xuất sắc. Cậu cũng sở hữu một ngoại hình thuộc dạng đẹp trai với mái tóc đen đi kèm với nước da trắng, tuy nhiên do tính cách có phần hơi “tự kỉ” nên bản thân Jonathan không có bất cứ người bạn nào. Cậu còn chẳng có bạn xấu chứ đừng nói đến bạn tốt.

Thứ duy nhất mà Jonathan để tâm đến có lẽ chỉ là các anh hùng, bởi vì trong thâm tâm ước mơ của cậu vẫn là làm anh hùng. Ai cũng có ước mơ trở thành anh hùng khi còn bé, nhưng khi ngày càng lớn thì ước mơ đó cũng phai nhòa theo năm tháng. Nhưng của Jonathan thì không, cậu thiếu niên mới chỉ 16 tuổi này vẫn nuôi ước mơ một ngày nào đó trở thành một anh hùng.

Tuy nhiên, cậu lúc này vô cùng nhạt nhòa khi đi theo những dòng người khi đi trên phố. Nếu một siêu năng lực gia xuất hiện và đứng giữa những con người đó thì chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm của sự chú ý.

‘Thành phố này vẫn đông đúc như ngày nào.’

Jonathan nhận xét ngẫu hứng trong đầu về thành phố của mình khi hòa mình cùng dòng người đang hối hả kia. Thành phố cậu đang sống tên là Metro, thành phố phát triển bậc nhất của đất nước Eropian, nơi này nổi tiếng với hệ thống mạng lưới tàu điện ngầm đồ sộ và lúc nào cũng có sương mù.

Tí tách.

Cậu ngầng cao đầu lên và cảm thấy một giọt nước rơi trên má mình.

‘Trời bắt đầu mưa rồi.’

Cơn mưa đầu mùa hè đã đến, nó vừa báo hiệu rằng Jonathan sẽ có một kì nghỉ hè thoải mái sau khi vừa trải qua kì thi vô cấp 3 cũng báo rằng cậu hãy chạy nhanh về nhà nếu không muốn cả bộ áo hoodie xám, quần jean xanh bị ngập trong nước. Cậu bắt đầu tăng tốc để bản thân không bị ướt bởi nước mưa.

Jonathan mải chạy đến mức không để ý xung quanh bản thân ra sao. Rồi đột nhiên cậu dừng lại vì thấy bản thân không còn bị nước mưa dính nữa.

‘Ơn trời là hết mưa….’

Đang trong lúc mừng thầm thì Jonathan thấy một điều kì lạ, đó là những hạt mưa đang lơ lửng trên không trung.

‘Cái gì vậy ?’

Cậu nhìn những hạt mưa với ánh mắt khó hiểu, bất giác Jonathan đã đưa tay lên và chạm nhẹ vào nó. Hạt mưa bị cậu chạm ngay lập tức bị tách ra làm nhiều hạt nhỏ hơn, điều đó tạo ra cho cậu một cảm giác thích thú xen lẫn bối rối.

Hết nhìn hạt mưa, Jonathan quay người để quan sát xung quanh. Cảnh tượng trước mắt khiến cậu hơi sững sờ trong giây lát.

“Cái quái gì đang diễn ra vậy ?”

Cậu vô thức thốt ra thành câu. Giờ đây, trước mặt Jonathan là là cảnh tượng mọi thứ như bị dừng lại. Không chỉ những hạt mưa mà người đi đường, xe cộ hay thậm chí là những chú chim đang tìm chỗ trú mưa cũng chịu chung số phận.

‘Là siêu năng lực gia sao ? Hay là một pháp sư ?’

Cậu tự hỏi.

‘Không…. Hiếm có siêu năng lực gia nào có khả năng như ngưng đọng thời gian. Nếu có thì cũng không bao trùm một khu vực lớn như vậy nhưng nếu đó là sự thật thì khả năng sẽ trở thành mối đe dọa cho toàn bộ nhân loại. Trừ khi….’

Jonathan bắt đầu suy luận ra hung thủ của những sự việc này.

‘Thủ phạm là một pháp sư.’

Trái ngược với lối sống hòa nhập với dân thường của siêu năng lực gia thì pháp sư có những hành tung vô cùng bí ấn và cũng nổi tiếng với những câu thần chú hô mưa gọi gió. Số lượng pháp sư thậm chí còn ít hơn siêu năng lực gia.

Ngay khi dự đoán xong, ánh mắt của Jonathan đã nhìn thấy một người phụ nữ kì lạ đang đứng giữa đường mà xe cộ đi lại. Cô ta sở hữu một mái tóc trắng như tuyết, toàn thân được bao phủ bởi một bộ váy trắng và đang đi chân trần.

Ngay khoảng khắc ánh mắt cậu nhìn vào cô ta thì cô pháp sư bí ẩn đó đã đưa ánh mắt màu xanh nước biển của mình về phía cậu.

‘Đôi mắt đó giống như một viên đá quý vậy.’

Jonathan nhận xét.

“Ồ…. Hóa ra cậu là con trai của cô ta sao. Trông cũng đẹp trai phết đó chứ.”

Cậu nghe thấy giọng phát ra từ cô ta, nó vô cùng dịu dàng và yên bình một cách khó tả. Jonathan giật mình rồi tự tặng cho mình một cú tát mạnh vào má, cậu nhận ra bản thân phải giữ tỉnh táo vì giọng của nữ pháp sư giống một loại thuốc gây mê vậy.

‘Chết tiệt ! Tại sao lại có pháp sư ở đây vậy ?’

Trong lúc đang mải tự hỏi điều gì đang xảy ra thì cậu nhận ra cô ta đang tiến gần tới bản thân mình hơn.

“Này này này ! Đừng có lại gần tôi, muốn kiếm sức mạnh đặc biệt gì đó thì tìm thằng khác đi. Tôi đây không phải kẻ cô cần tìm.”

Jonathan theo bản năng lùi lại phía sau nhưng có vẻ nữ pháp sư đó quyết không tha cho cậu.

“Chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi.”

Tách.

Cậu nghe thấy tiếng hạt mưa rơi xuống đất, cũng như cảm thấy chiếc mũ trùm đầu ướt. Tiếng đi bộ của dòng người và tiếng còi xe đã trở lại.

‘Mọi thứ đã trở lại bình thường rồi.’

Jonathan bối rồi nhìn xung quanh, mọi người vẫn trôi qua như chưa từng có gì xảy ra. Lúc này, cậu nhìn lại nơi mà người phụ nữ kì lạ kia vừa đứng. Nhưng chẳng thấy ai ở đó cả, chỉ có những chiếc xe chạy qua.

Cậu đưa tay lên dụi mắt, rồi nhìn lại chỗ đó.

‘Cô ta là ai vậy ? Sao lại nhắm đến mình ?’

Trong đầu Jonathan lúc đang có vô vàn thắc mắc nhưng những hạt mưa rơi vào người đã nhanh chóng kết thúc dòng suy nghĩ miên man đó lại.

‘Thôi chết ! Chạy lẹ không ướt sạch cả người !’

Chẳng có thời gian để thắc mắc, Jonathan nhận ra mình đang đứng dưới cơn mưa ngày càng nặng hạt. Thế rồi, cậu cố hết sức chạy thật nhanh đến nhà.

‘Chạy nhanh lên nào cái thằng này !’

Sau một hồi chạy, cuối cùng thì căn hộ nơi Jonathan sống cũng chỉ còn vài phút chạy bộ nữa.

“Cứu tôi với !”

Giọng nói của một cô gái hét thất thanh đến từ một con hẻm nhỏ khiến cho Jonathan đang chạy vội trong mưa cũng buộc phải dừng lại.

‘ Một cô gái đang gặp nguy hiểm. Mình có nên.....’

Cậu đang muốn cứu cô gái đó, nhưng khi bước tới thì một thứ gì đó đã cản bước chân lại . Không phải một năng lực gia hay pháp sư, mà chính bản thân Jonathan đang đắn đo không biết có nên cứu cô gái đó hay không.

‘Dẹp đi ! Mình chỉ là người bình thường không phải siêu năng lực gia hay pháp sư thì làm sao có thể.’

“Ai đó làm ơn…..”

Vừa định quay đi nhưng tiếng kêu cứu đó ngày càng bé lại. Nó khiến cậu quay đầu lại.

‘Cô gái đó sắp không cầm cự được nữa.’

Lúc này, đã không còn thời gian để do dự nữa. Jonathan nắm 5 ngón tay lại tạo thành một nắm đấm, cậu phi thẳng vào trong con hẻm.

Khi chạy vào trong,thứ đập vào mắt cậu là hình ảnh ba tên cướp đang khống chế một cô gái. Bọn chúng không để ý tới Jonathan vì trời mưa rất to.

Nhân cơ hội ngàn vàng này, cậu phi đến và tặng cho tên trước mặt một cú đấm thẳng vào mặt khiến không kịp trở tay ngã xuống đập mặt vào đường.

“Mày là thằng nào ?”

Tên thứ hai hét lớn, nhưng ngay lập tức bị nhận một đòn uppercut từ Jonathan. Hắn gục xuống.

“Thằng này !”

Tên thứ ba đã kịp thời định hình lại tình hình. Hắn thủ thế và chuẩn bị tấn công Jonathan.

“Cứu tôi với !”

Cô gái nhân cơ hội chạy trốn, bỏ lại hai người đối đầu với nhau.

Nhân lúc Jonathan không để ý, tên số 3 lao lên và tung nhiều cú đấm nhanh bằng cả hai tay. Điều đó khiến cậu vào thế bị động.

Đón nhận cú đấm liên tiếp, Jonathan chỉ còn cách đỡ đòn. Nhưng cậu biết bản thân không thể để như vậy mãi được.

'Ngay lúc này ! Sơ hở !'

Jonathan đã nhận thấy đòn tấn công của tên thứ 3 có khoảng dừng. Lúc này, khóe miệng của chàng trai có chút nhếch lên một tí.

Cậu lợi dùng điểm dừng đó và tung một cú đấm vào mặt tên số ba. Hắn bắt đầu loạn choạn. Nhưng Jonathan bắt đầu chảy máu từ miệng.

Đó là do tên số một, kẻ đầu tiên mà cậu đã hạ, lúc này đã tỉnh dậy và đâm mũi dao vào bụng. Đâm xong hắn theo phản xạ rút con dao ra, mà không biết rằng thứ đã đâm Jonathan lại có tác dụng như một cái nút chai ngăn chỗ máu không tràn ra.

Cậu gục xuống trong vũng máu của bản thân còn những tên lưu manh thấy vậy thì bắt đầu hoảng sợ.

"Tao không có cố ý !"

"Chết tiệt giờ còn không mau chạy đi !"

Jonathan nghe thấy giọng hốt hoảng của hai tên lưu manh.

'Đau quá đau quá đau quá đau quá !'

Giờ đây toàn bộ tâm trí đã dồn hết vào phần bụng.

Những tên lưu manh nhanh chóng chạy trốn, tất nhiên không quên mang theo người bạn đang bất tỉnh kia.

Chúng bỏ mặc Jonathan tự sinh tự diệt.

'Đau đớn quá. Không biết cô gái kia đã gọi người tới chưa ?'

Lúc này, cậu chỉ còn cách hi vọng người lúc nãy mình cứu sẽ đến với cảnh sát. Nhưng rồi Jonathan cũng chẳng thấy cô ta đâu còn bản thân thì đang chết dần chết mòn.

Cậu đưa tay sờ phần bụng của mình, nơi có một vết hở lớn.

‘Con dao chết tiệt !’

Jonathan nguyền rủa.

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra bản thân cần phải làm gì lúc này nếu không muốn trở thành một cái xác thối rửa trong con hẻm tối.

‘Mình phải kêu cứu !’

Đáng tiếc rằng, ngay khi bản thân mở miệng ra thì thứ phát ra không phải tiếng kêu mà là cục máu.

Như một hiệu ứng domino, Jonathan tội nghiệp liên tiếp ho ra nhiều máu hơn. Trong lúc đang ho dữ dội, không biết có phải do tình cờ hay không mà mắt cậu lại vô tình thấy một vũng máu dài ở khu vực tối của con hẻm.

Hóa ra cậu đã vô thức lết gần ra khỏi con hẻm nhưng như thế vẫn chưa đủ.

‘Quá nhiều máu.....mình chết chắc rồi !’

Ngay khi Jonathan muộn màng nhận ra số phận của bản thân thì cậu nghe thấy một tiếng chân của ai đó đang đi dưới cơn mưa.

Tuy nhiên, do mất máu nên tầm nhìn cậu lúc này cứ mờ mờ ảo ảo nên khó có thể xác định đó là ai.

"Tội nghiệp chàng trai trẻ."

Một giọng nói của một người phụ nữ cất lên, thứ giọng đó nhẹ nhàng và yên bình như lời ru con của một người mẹ.

"Cậu đã làm vô cùng tốt. Những tên lưu manh kia đã vô cùng sợ hãi, ta nghĩ rằng chúng sẽ không dám làm điều đó trong một thời gian đâu."

Nói xong, cô đặt bàn tay mình lên đầu cậu. Đôi bàn tay ấy mềm mại và ấm áp trái ngược với sự lãnh lẽo của những cơn mưa mang lại.

"Ta thích cái cách cậu lao vào cứu một người mà không quan tâm tới bản thân."

Người phụ nữ nói tiếp.

"Giờ thì hãy ngủ đi chàng trai trẻ. Sắp tới cậu sẽ phải đối mặt với nhiều thứ lắm và chúng ta sẽ gặp lại. Tên ngốc."

Ngay khi không còn nghe thấy giọng nói đó nữa. Mắt của Jonathan từ từ nhắm lại, cậu bắt đầu chìm vào giấc ngủ sâu.