Chương 7: Không Khóc Ở Kuala Lumpur - Chương 7: Khoa Quốc Tế

Tôi thi trượt vào Khoa Kinh tế của Đại học Quốc gia. Mặc dù điểm thi của tôi không hề tồi chút nào nhưng năm ấy khoa tôi thi bỗng nhiên lấy điểm cao hơn hẳn. Tôi buồn mất khoảng hai tuần, sự thất bại này không quá nghiêm trọng với tôi, tôi biết lực học của mình. Tôi nghe một người bạn giới thiệu về khoa Quốc tế, tôi đăng kí nguyện vọng hai và được chấp nhận. Thật ra, sự lựa chọn của tôi lúc ấy chỉ vì tên của khoa, nghe có vẻ rất “hot”, hơn nữa chương trình học cũng có vẻ thú vị, học tất cả các môn bằng tiếng Anh và trong thời gian học sẽ được chuyển tiếp sang một số nước khác học tiếp. Học phí thì đắt, tất nhiên rồi, vì đây là khoa hợp tác quốc tế. Lực học của tôi nổi bật hẳn lên so với nhiều sinh viên cùng lứa trong khoa. Điều đó ít nhiều tạo nên tôi một sự tự tin nhất định khi đối diện với bất cứ gương mặt nào ở Khoa Quốc tế này. Thật thú vị khi được tồn tại trong một môi trường học hành giữa những con người với những tố chất khác biệt nhau.

Tôi đã an phận và có định hướng cho những năm đại học của mình. Tôi dự định học ở khoa một hai năm rồi sẽ sang Anh học theo chương trình chuyển tiếp của khoa. Nước Anh là mơ ước của tôi. Bất cứ cái gì có định hướng rõ rang bao giờ cũng làm bạn hứng thú. Thế nhưng, không phải lúc nào chúng ta cũng đi theo đúng hướng vẽ của mình, tất cả những gì tồn tại trong con người đều là một sự không chắc chắn. Nếu ai hỏi tôi cái gì dễ thay đổi nhất, tôi sẽ trả lời đó là “con người”. Những bước ngoặt trong cuộc đời vì thế được sinh ra. Tình yêu cũng là một thứ tồn tại trong con người, cũng là một thứ không chắc chắn nhất và dễ thay đổi.

Bước ngoặt đầu tiên khi tôi bước vào Khoa Quốc tế chính là việc tôi đã gặp được Chu Minh và Hiên Lam, một bước ngoặt ám ảnh, có lẽ không bao giờ tôi quên được.

1. Chu Minh

Tôi, Chu Minh và Hiên Lam ngày đầu được xếp vào cũng một lớp. Khi vào khoa, chúng tôi phải làm một bài kiểm tra tiếng Anh để phân lớp, và cả ba chúng tôi đều được vào A1 – lớp của những ai có điểm số cao nhất mới được xếp vào.

Bài kiểm tra của Chu Minh đạt điểm số cao nhất nên được chọn làm lớp trưởng A1.

Cảm giác đầu tiên của tôi về Chu Minh rất dễ chịu. Các nét trên gượng mặt câu ấy đều dễ thương, đặc biệt là đôi mắt, một đôi mắt rất thân thiên và trong sáng. Chu Minh béo béo tròn tròn, rất hay cười và nói những câu hài hước. Lớp trưởng A1 dễ dàng chiếm được cảm tình của tất cả thành viên trong lớp, không ngoại trừ tôi.

Chu Minh thích chơi guitar, cậu hay vác một cây guitar rất to đến lớp. Vào những giờ giải lao thì nhiều người tập trung vây quanh lại chỗ Chu Minh để nghe đàn, hầu như là các bạn gái trong lớp đều có mặt. Tôi để ý có mấy nàng vừa nghe đàn, ánh mắt vừa thể hiện nỗi buồn xa xăm, như sắp khóc.

Thỉnh thoảng tôi cũng ngồi nghe Chu Minh chơi đàn, chỉ để xem có bài nào quen thuộc tôi biết không, và hỏi cậu ấy về cách chơi, còn lại những giờ giải lao, tôi thường xuống căng tin để ngồi uống một chút gì đó và quan sát mọi người xung quanh. Đó là một điều vô cùng thú vị, có những người mà hành động của họ được lặp đi lặp lại như một quán tính, hoặc các hành đồng có quan hệ móc xích với nhau, tôi quan sát điều đó và tự lý giải tính cách của mỗi người trong tâm trí mình. Sau này quen nhau rồi, nếu phải tiếp xúc với nhau, ít nhiều tôi sẽ biết cách làm một cái mở bài không tệ.

Có một ngày, trong khi tôi đang say sưa với sự thú vị của mình thì Chu Minh xuất hiện với một cốc nước chanh trên tay.

- Chào A1,-Cậu mỉm cười.

- Chào lớp trưởng, - Tôi cười đáp lại

- Thỉnh thoảng mình xuống căng tin và hay thấy An ở đây.

- Ừ thì cái căng tin này quá nhỏ bé, mà cũng có biết đi đâu nữa đâu.

- Trông cậu có vẻ trầm tư quá?

- Tớ ư? Không phải đâu, chỉ ngồi cho hết mười lăm phút rồi lên lớp thôi.

- Sao An không ra ngồi cùng lớp? Lớp mình ngồi ở góc kia kìa.

Chu Minh chỉ tay ra phía đối diện bên góc trái, mấy con mắt dồn hướng về hai chúng tôi. Tôi đã kịp nhận ra những gương mặt quen thược. Tôi thấy có những đôi mắt cười, có những đôi mắt soi mói, và một số khác thì thờ ơ. Một đám đông bao giờ cũng cho tôi cảm giác ngột ngạt. Tôi là người chưa bao giờ cảm thấy thân thiết với cả một tập thể hay đám đông nào đó, trừ khi có những mục đích nhất định.

- Thế mà từ nãy giờ tớ không để ý gì cả, nếu không cũng đã ra ngồi cùng mọi người cho vụi.–Tôi làm ra vẻ hối tiếc.

- Hay bây giờ ra ngồi cùng luôn vậy? Mọi người cũng đang nói chuyện vui lắm mà.

- Để mai hay hôm khác đi, bây giờ tớ đang thích ngồi một mình một chút.

- Thế tớ ngồi cùng An được không?

- Để mai hay hôm khác đi, được không?

Bỗng dưng không hiểu sao tôi lại buột miệng nói như vậy với Chu Minh. Sau lúc đó tôi cảm thấy rất day dứt, vì Chu Minh rất dễ mến, nhã nhặn và lịch sự. Câu nói của tôi chẳng khác gì đuổi khéo người ta. Thật lòng tôi cũng muốn mời Chu Minh ngồi uống cốc nước và nói dăm ba câu xã giao với mình, nhưng dường như sự e ngại và một chút kiêu kỳ của tôi lại chiến thắng. Dù sao nếu không ngồi cùng tôi thì cậu ấy sẽ ra ngồi cùng mọi người trong lớp cơ mà. Tôi còn cô độc hơn.

Chu Minh cười, nhún vai, làm ra vẻ hóm hỉnh, rất tự nhiên, chắc Chu Minh biết tôi cũng ngại ngùng sau khi nói như vậy:

- Ôi, tôi bị từ chối rồi, nhưng không sao, tôi sẽ đợi đến mai hay hôm khác vậy.

Chu Minh cười tươi rất dễ thương, có hai má lúm đồng tiền.

Tôi cười bình thản:

- Ừ, vậy đi.

Chu Minh đi lại phía mọi người trong lớp, mọi người có vẻ như đang hỏi về tôi. Tự dưng tôi lại thở dài, tôi lại phớt lờ, coi như chẳng quan tâm đến nữa. Cuộc sống này, nếu cứ phải để ý và suy nghĩ đến những cái nhỏ nhặt thì ta sẽ già nua đi nhanh chóng. Tôi lại nghĩ đến Kiên, sau lần gặp cuối cùng ấy, không biết anh ấy đang nghĩ gì? Kiên có biết là tôi già đi vì anh nhiều lắm không? Một sự già nua trong tâm hồn.