"Chết tiệt"
Thiên Kình Thánh tử sau khi phun ra một ngụm máu liền nổi giận mắng to, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên vừa rồi bị thương không nhẹ.
Hắn điên cuồng nghiến răng, đột nhiên định thần, nhìn thấy đám người Tử Linh đang đứng, chợt cảm thấy không ổn.
Hắn đề phòng lùi về sau mấy bước, lạnh giọng:
- Các ngươi làm gì.
Mà Tử Linh sau khi nhìn thấy Thiên Kình Thánh tử thổ huyết tái mặt, nàng có chút hả hê, nhịn không được châm chọc:
- Tiểu tử nhà ngươi cậy mạnh chèn ép khắp nơi, lúc này nhất định là bị một vị cường nhân đạo nghĩa giáo huấn.
"Xú nữ nhân"
Thiên Kình thấp giọng mắng.
Đằng kia khi thấy Thiên Kình bị thương, Tần Nhất lạnh lùng cười không nói. Lúc này ở gần đó, Diệp Phàm âm thâm quan sát Già Thiên điểu vừa lãnh đạm che chắn trước mặt nó, ánh mắt hắn lập loè.
Lấy tình hình trước mắt, nhân thủ ba phe đều ở thế đối lập âm thầm đề phòng lẫn nhau, hắn bản thân tu vi yếu nhất, tự nhiên nằm ngoài vòng. Cũng tốt, chỉ cần để cho cả ba đánh nhau lưỡng bại câu thương, hắn liền làm chim tước phía sau âm thầm đắc thủ. "Không ngờ nơi này còn che dấu cấm chế. Lẽ nào trong đó có bảo vật."
Thiên Kình nháy mắt cười lạnh, tay vung ra Thiên Lôi kích, ngạo thét:
- Cút hết cho ta.
Dứt lời hắn liền mặc kệ chúng nhân, một kích cường thế quét ra, lôi đình lực bên trong thân kích hỗn loạn nổ vang.
Một chiêu này nhanh vô cùng lại mang theo lôi lực hỗn hỗn, sức mạnh hoàn toàn có thể đánh rơi cường giả Chân Nhân cảnh.
"Bá Vương Lôi Ngục"
Thiên Kình thét lớn, phương hướng công kích bất ngờ lại là phía Diệp Phàm.
Mà bên cạnh hai người Tử Linh sau khi nhìn thấy cảnh này, đều có chút bất ngờ. Nhưng sau đó hai người cũng động.
"Xem coi tiểu nữ nhà ngươi có bản lãnh gì"
"Trảm Không đao"
Tần Nhất cười lạnh, chỉ thấy hắn đạp mạnh chân, mặt đất nứt toác, man linh lực rống gầm thoát ra, Tăng Đầu đao trên trên giống như biến hóa trở nên to lớn mấy lần mang theo man lực to lớn chém về phía Tử Linh. "Hừ"
Mà Tử Linh đồng dạng thanh thế cũng không kém. Chỉ thấy chung quanh nàng hỏa linh lực như sóng triều dâng xuất hiện, lấy tốc độ chóng mặt bao bọc thân thể nàng, hỏa linh này phiêu động dập dờn như một tầng sa mâu, phá lệ xinh đẹp. "Hồng Sinh Chi Diễm"
Đồng thời Hồng Sinh Hà trên tay nàng cũng cuốn ra, chính diện đón lấy một đao kia của Tần Nhất.
...
Diệp Phàm ngạc nhiên nhìn Thiên Kình lao tới, trong lòng chợt hiểu. Ở đây bốn người so kè, ngoại trừ hắn ra thì hai người còn lại thực lực đều vượt qua tên kia, hắn tự nhiên không ngu ngốc chọn bọn họ làm mục tiêu . Hiển nhiên khi tên kia muốn toàn công hắn thì hai người còn lại nhất định sẽ quấn lấy nhau không thôi. "Tiểu tử này tâm cơ cũng không kém."
Diệp Phàm cười lạnh.
"Đáng tiếc hắn đã chọn lầm người rồi"
Ở đây ba người chỉ có tên thiếu niên này tu vi là thấp nhất, tên kia chọn cuốn lấy hắn, vừa vặn hợp ý Diệp Phàm.
"Tiểu tử kia, chỉ trách ngươi thực lực không đủ a. Hắc"
Ngay lúc này chỉ thấy Thiên Kình thánh tữ nhìn hắn châm chọc, công kích lại càng cương mãnh. Diệp Phàm thấy vậy cười lạnh đem Xích hỏa kiếm tế ra trước mặt. Hỏa linh lực chợt bạo phát đem thân kiếm bao phủ, loại hỏa linh này tuy so thanh thế không bắng hỏa linh mà Tử Linh tạo ra nhưng mà độ tinh nhuần lại đè áp mấy đường.
Hỏa linh bao bọc lấy thân kiếm, thân hình Diệp Phàm trong nháy mắt cũng biến hóa. Hai mắt hắn đột nhiên bốc hỏa, chỉ thấy tròng mắt hắn Ngũ hành đồng điên cuồng xoay, tựa như mở ra cả hỏa hải muốn đem cả thân thể Thiên Kình khốn trụ, tà dị khôn lường.
Thiên Lôi kích quét đến, Thiên Kình cười lạnh. Một chiêu này hắn tự rỏ ràng nó mạnh bao nhiêu, lúc trước ở ngoài đại điện hắn chính là dùng nó quét ngang đám tu sĩ kia, sức mạnh tuyệt có thể làm trọng thương tu sĩ Chân Nhân cảnh. Lúc này muốn dùng nó đối phó thiếu niên áo đen trước mặt, giống như dùng đao trâu đi giết gà vậy.
Dù sao thì đây cũng là vũ kỹ Huyền cấp đỉnh, hắn dày công tốn rất nhiều tiền mới đạt được.
Nhưng ngay khi Thiên Kình nghĩ sẽ đem Diệp Phàm dễ dàng giết chết thì một tiếng thánh thót chói tai vang lên.
"Keng"
Chỉ thấy lúc này hoa lửa tóe ra, Thiên Lôi kích giống như bị bạo tạc, bật mạnh ra sau làm cánh tay Thiên Kình thánh tử có chút tê dại.
Mà Diệp Phàm sau khi đỡ lấy một chiêu này, thân hình đạp lui mấy chục bước mới vững. Chỉ thấy Diệp Phàm khẽ mím môi, sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhưng mà ngay lúc này, hắn chợt cười lạnh.