Đám tu sĩ cùng Hoàng Thần và Tử Linh tiên tử đều không phản ác. Bọn họ trải qua một chặng đường dài đi đến nơi này, nếu như không đoạt được cái gì thì quả thật đáng thất vọng.
Hoàng Thần và đám tu sĩ nhao nhao thi triển pháp bảo công kích màn phòng ngự đang lung lay dữ dội.
Mấy chục tên tu sĩ cường đại cùng lúc công kích, trên tay đều là Linh khí trung phẩm trở lên, uy lực không khỏi quá mạnh mẽ, chỉ trong chớp mắt màn phòng ngự đã trở nên ảm đạm vô quang, rắc một tiếng liền vỡ nát. "Được rồi, mau xông lên!"
"Haha, bảo vật là của ta!"
"Tránh ra! Hây!"
Vừa thấy lớp phòng ngự biến mất, bọn tu sĩ liền gào thét phi hành về phía cái rương báu màu vàng. Lúc này sắc mặt ai nấy đều lạnh băng, một số trút ra pháp bảo công kích tu sĩ ngay cạnh mình, tình cảnh thảm thiết vô cùng.
Hoàng Thần nhíu mày, cánh tay chợt rung lên, một đạo kim quang lóe lên, trên bàn tay lão Hoàng Kim Lô điên cuồng xoay chuyển, đang một tiếng liền bắn ra mấy chục thanh kim kiếm bé nhỏ, trong nháy mắt đánh bật đám tu sĩ, một thân lướt nhanh về phía trước. "Hừ!"
Thiên Kình thánh tử hừ lạnh, cũng đem Thiên Lôi kích quét tới, lôi điện bàng bạt vô cùng, tựa như sấm sét, trông phút chốc đã đem mười mấy tên tu sĩ đánh bay văng xuống mặt điện, không rõ sống chết. "Các ngươi không có tư cách tranh giành bảo vật với ta đâu!"
Hắn gầm lên một tiếng.
"U Minh Thần Đằng lần này hiện thân, tuy chỉ là một gốc rễ nhỏ bé, nhưng phi thường có giá trị. Chỉ cần có được gốc rễ này, đem nó dung nhập vào trong Thiên Lôi kích, kích của ta nhất định sẽ tấn thăng linh bảo Thiên phẩm, quét ngang đám thiên tài kia!" Thiên Kình chợt cười lớn, Thiên Lôi kích trong tay công ra càng dữ dội, hoàn toàn giống như một vị tiểu Lôi Thần tái thế.
Tử Linh nhìn tên thánh tử này điên cuồng quét sạch đám tu sĩ, trong lòng thầm cười lạnh. Nàng biết rõ mục đích của tên thánh tử này khi đến đây, hắn chắc chắn là muốn đoạt lấy rễ U Minh Thần Đằng. "Đáng tiếc ngươi quá ngu ngốc!"
Nàng khẽ phất tay, Hồng Sinh Hà uốn lượn xuất hiện, nàng tung người nhảy lên rồi liền điều khiển dãy lụa bay về phía trước, trực tiếp bỏ qua cái rương kia.
Thiên Kình bên cạnh hoàn toàn lâm vào điên cuồng, một đường đã quét sạch đám tu sĩ chung quanh, lúc này chợt lao tới bên cạnh Hoàng Thần, vung ra một kích kinh thiên. "Đang"
Hoàng Thần thấy vậy liền vội vã đem Hoàng Kim Lô lên đỡ.
Thực lực Hoàng Thần cao hơn Thiên Kình mấy bậc vậy mà bị đánh lui về sau mấy bước, còn Thiên Kình như cũ hung hãn dị thường, cũng may là hắn lúc này đã bay về phía chiếc rương, không còn tiếp tục công kích lão. "Thật đáng sợ. Đây chính là thiên kiêu thực sự, cái gì thiên tài Nam Thiên vực, đặt chung với thằng này, chắc chắn sẽ bị hắn giẫm chết!"
Hoàng Thần âm thầm sợ hãi than.
"Hoàng lão chó, đỡ của ta một búa!"
Đúng lúc này Man Minh chợt gào thét bay lại, cầm cự phủ vỗ tới.
Lúc này ở bên dưới mặt điện, có bảy nam tử cường tráng đang bình thản đứng.
Một tên lên tiếng:
- Đại ca, cô gái kia dường như phát hiện ra cái gì đó.
Người này chính là Tần Tam, một trong chín đại cự sư, hắn nhìn theo hướng Tử Linh rời đi, cau mày hỏi.
Tần Nhất nhìn theo phương hướng của Tử Linh, nhíu mày:
- Cô gái này thân phận bất phàm, rất có thể nàng đã phát giác ra vị trí của U Minh Thần căn, muốn một mình độc chiếm.
Tần Nhất cười khẽ:
- Đuổi theo nàng.
- Vậy còn những báo vật ở đại điện này? Chẳng lẽ lại tặng không cho đám tu sĩ kia.
Tần Ngũ cảm thấy không hài lòng, đã đến đây thì phải đoạt một vài ba món bảo vật mới phải đạo. Huống chi đám tu sĩ kia ngoài tên thiếu niên cùng lão già kia cũng không phải mạnh mẽ gì.
Tần Nhất gật đầu, lạnh nhạt đáp:
- Tất nhiên là không! Các ngươi mấy người cứ đem bọn họ giải quyết, còn ta sẽ đuổi theo cô gái kia.
Nói tới đây hắn liền phi người lên trên không trung, vù một tiếng hóa thành một đạo lưu quang đuổi theo sau lưng Tử Linh tiên tử.
Trên mặt điện loạn chiến đã gần chấm dứt, hầu hết tu sĩ đều bị hai người Thiên Kình và đánh bị thương, bên cạnh còn có Hoàng Thần và Man Minh đang giao thủ không phân thắng bại. "Man Thần Phủ"
Man Minh cầm đại phủ gầm lên một tiếng, đem đại phủ quét ra.
"Bá đạo thật!"
Nhìn cự phủ khủng bố lao tới, Hoàng Thần không dám đối cứng liền đập bộ lui về sau, cùng lúc đem Hoàng Kim Lô ném về trước, trong miệng đọc ra một đoạn chú ngữ, Hoàng Kim Lô trong phút chốc trở nên khổng lồ đem cự phủ của Man Minh đánh bật ra.
Diệp Phàm đi vào sâu trong thông đạo, bất chợt nghe thấy âm thanh pháp bảo va chạm nhau kịch liệt. Còn thấy vài tên tu sĩ mang trọng thương phi hành rời khỏi nơi này.
Hắn lặng lẽ đi ra đại điện, nấp ở một bên quan sát tình hình.
"Đám người này thật mạnh. Hầu hết đều đã chạm tới Chân Nhân cảnh, còn có...?"
Diệp Phàm cau mày, trầm tư quan sát nơi này, nhìn về giữa điện, rồi lại nhìn về phía sau, ánh mắt lóe lên.
Hắn cảm nhận phía sau đại điện có một cỗ lực lượng quen thuộc ẩn hiện tản mác vào thần hồn của hắn.
"Cổ khí tức này hòa lẫn với khí tức của Đằng Hà, nếu không phải là viễn cổ cường giả, khó có thể phân biệt được!"
"Tên cường giả Tôn cảnh kia lẽ nào xuất hiện là vì cổ khí tức này?"
"Nhất định phải tìm hiểu xem xem!"
Diệp Phàm men theo vách điện, tránh né tầm nhìn của mấy tên tu sĩ đang giao chiến, một lúc sau liền vòng ra phía sau đại điện, biến mất tăm.
Mà lúc này bên trên mặt núi, một người áo đen lạnh nhạt đứng đó, bên cạnh có hai thanh kiếm xoay quanh, hai tay khoanh trước ngực, cả người toát ra khí thế kinh người, ma vụ ẩn hiện, ma khí lượn lờ.
Hắn đứng đó, bình thản tự nhiên, giống như một vị thần âm thầm thủ hộ đại địa, vô hỉ vô bi, vô sát vô cừu, không vướng tục trần.