Trong một tòa đại điện làm bằng cự thạch, có một người trung niên đang xếp bằng tu luyện. Người trung niên này trọc đầu, da dẻ khỏe mạnh, hai cánh tay săn chắc vô cùng. Mỗi lần hắn thổ ra một hơi trọc khí thì liền có một đám linh khí xám nhạt bay ra.
Người này tuy chỉ ngồi tu luyện nhưng uy áp mà hắn tỏa ra thật sự rất khủng bố, tưởng chừng chỉ cần hắn nhấc tay liền có thể hô mưa gọi gió. Chỉ cần hắn bước một bước cũng làm cho mặt đất rung động.
Ngươi này ngồi một chỗ tu luyện, đột ngột bên dưới một tên tráng hán chậm rãi đi vào thạch điện, hắn sợ hãi nhìn trung niên, lâu rồi mới run rẩy lên tiếng:
- Giáo... giáo chủ. Ta có việc.. cần cấp báo.
Thân thể của hắn run lẩy bẩy, giáo chủ cảnh giới siêu việt, nếu chọc giận ngài ấy, nói không chừng mình sẽ bị đánh nát mất.
Người trung niên dường như không nghe thấy vẫn tiếp tục tu luyện. Có điều hơi thở của hắn đã có phần trầm trọng giống như có thể bạo phát bất cứ lúc nào. Giáo chủ vốn nổi tiếng tính nóng như lửa, lại hung tàn như quỷ dữ, trong giáo phái hầu như không ai mà không sợ hắn ta cả. "Hít"
Tráng hán thấy biểu tình của giáo chủ, trong lòng ngày càng thêm sợ hãi. Hắn kêu lên một tiếng rồi quỳ uỵch xuống:
- Giáo... giáo chủ bớt giận. Thuộc... thuộc hạ vừa nhận được tin, đoàn hộ..hộ tiêu đã bị giết chết hết, ngay cả cái chung...
Nói đến đây hắn liền mở trừng trừng mắt ra, một tiếng đùng khủng khiếp vang lên, từ trên trời cao người trung niên cầm theo một cái búa lớn khổng lồ đập về phía hắn. "Bép"
Tên tráng hán thân là Đại sư cảnh nhất tinh, vậy mà chỉ một búa, tên trung niên đã đem hắn đập thành thịt vụn.
Người trung niên sau khi giết chết tên tráng hán, liền ngửa lên trời gào thét, mặt đỏ như lửa, ngực phập phồng. Hắn nhìn chung quanh, trầm giọng:
- Đồ của Man Minh giáo, Chung Linh sơn mạch Man Minh giáo thống trị, không ngờ có kẻ dám vuốt râu hùm, đánh cắp đồ của Man Minh giáo, làm loạn trong Chung Linh sơn mạch. Được lắm, mau mang đầu tên đó về đây cho ta. "Mau lên"
Dứt lới, hắn bỗng rống lớn, âm thanh như tiếng voi gầm, âm ba đập vào thạch điện liền tạo nên những tiếng đùng đùng, cũng may thạch điện đủ chắc chắn nén không mảy may thương tổn, có lẽ thạch điện được tạo ra, tác dụng là như thế này.
Từ trong thạch điện đột nhiên xuất hiện mấy bóng người. Mấy người này nửa thân trên cởi trận lộ ra làn da đen thui thủi. Ai nấy đều để đầu trọc trông như mấy vị phật tăng nhà phật. Một tên khẽ khom ngươi, áp lực mà hắn tỏa ra không kém gì người trung niên, hắn nhẹ đáp: - Thuộc hạ lập tức đi. Nhưng mà giáo chủ, ngày sao thuộc hạ nghĩ người nên cẩn trọng hơn, cái chung đồng màu đen đó không phải vật phàm, lại để mấy tên sai vặt đi áp giải... - Ta đương nhiên biết. Nhưng làm sao ta biết trong Chung Linh sơn mạch lại có kẻ dám cả gan giết người của giáo ta. Ngay cả bọn nhãi nhách Tiêu Kiếm môn cũng chưa chắc có gan đó.
Người trung niên hừ lạnh, có vẻ như người kia rất có tiếng nói với hắn nên khi nói chuyện, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nếu gặp người khác mà nói với hắn như vậy nói không chừng hắn đã sớm vác búa đập chết người ta rồi.
Người kia nghe giáo chủ nói, khẽ gật đầu, sau đó người hướng về phía cửa thạch địa mà đi ra. Nói đi nhưng thật chất chỉ vài ba bước, bóng dáng của hắn đã biến mất không thấy tung tích. Mấy người khác cũng theo bước hắn biết mất, sau cùng chỉ còn lại người trung niên đứng giữa thạch điện. "Hừ"
Hắn hừ lạnh một tiếng, vươn chân đá bay đống thịt vụn bên dưới chân, trong lòng lửa giận bỗng nổi lên lần nửa. Hắn nhìn cái đống thịt vụn, lại nghĩ tới kẻ cướp đi đồ của hắn, hắn nghiến răng cầm búa đi lại gần đống thịt, vung búa lên đập không ngừng, máu tươi bắn ra xối xả lên mặt hắn nhưng vẫn không che dấu nổi ánh mắt khát máu tàn độc kia. __ Trên một vách núi có một thiếu niên đang bám tay vào một tảng đá cố để di chuyển. Vách núi này cao mấy chục m nhưng thiếu niên lại di chuyển vô cùng nhẹ nhàng, phút chốc đã thấy hắn từ vách núi nhảy xuống mặt đất. "Uy, mệt thật"
Thiếu niên này không ai khác chính là Diệp Phàm, hắn vừa từ thạch động đi ra bên ngoài thì đột nhiên thấy có tiếng dã thú rống lớn. Tìm theo âm thanh kia, Diệp Phàm phải leo qua mấy cái vách núi mới được.
Sau khi thở dốc một hơi, Diệp Phàm liền hướng tới phía phát ra âm thanh đáng sợ kia. Sở dĩ Diệp Phàm muốn tìm con yêu thú này là bởi vì cái âm thanh kia rất quen thuộc với hắn. Nó là âm thanh của Thiết Giáp Tê, một con nhị tinh yêu thú có lực phòng ngự kinh người.
Thiết Giáp Tê có lực phòng thủ khó có yêu thú cùng cấp nào sánh nổi, thậm chí ngay cả Lục Ảo Linh Xà mà Diệp Phàm gặp cũng không sánh bằng. Điểm yếu duy nhất của Thiết Giáp Tê là nó không có khả năng công kích mạnh mẽ, hay nói chính xác là nó hoàn toàn không có sát chiêu.
Toàn thân Thiết Giáp Tê đều là những lớp vảy rắn chắc như thép. Điểm duy nhất để nó công kích là cái đuôi khổng lồ, tuy vậy cái đuôi này cũng rất chậm chạp, khó có thể gây ra tổn thương cho địch nhân.
Loài Thiết Giáp Tê này cũng nhờ có lớp phòng thủ siêu cường nên rất ít yêu thú chịu bỏ sức ra tấn công nó.
Mà một con Thiết Giáp Tê như thế này, hoàn toàn thích hợp cho việc luyện thể của Diệp Phàm.
"Umm"
Hắn len lỏi theo mấy bụi cây, đột nhiên một tiếng rống vang lên làm lỗ tai hắn tê rần. Vừa ló đầu ra từ một bụi cây rậm rạp, thân thể to khổng lồ gần mấy m của Thiết Giáp Tê liền xuất hiện trước mặt hắn.
Con Thiết Giáp Tê này cao ba m, dài gần 6m, hình thể có thể xem là cực đại trong lớp yêu thú nhị tinh. Riêng cái đuôi của nó đã dài hơn 2m, hình thể giống như một tảng đá chuốt nhọn đặt nằm ngang vậy.
Diệp Phàm nhìn thấy nó, mồ hôi nhè nhẹ rịn ra trên trán. Nếu là đời trước, hắn chỉ một hơi là có thể đem con yêu thú to tổ bố này thổi chết nhưng đời này hắn còn chưa tu luyện được tới Kỳ sĩ cảnh, hơn nữa mặc dù biết nó công kích chậm chạp nhưng hắn biết rõ nếu như không khống chế tốt, nói không chừng cũng có thể bị cái đuôi khổng lồ của nó quất trọng thương.