Editor: Hye Jin
Đầu của Kiều Úy Dân đau như muốn nứt ra, có chút buồn bực: "Nha đầu chết tiệt kia, sáng sớm ngươi gọi hồn à! Có chuyện gì thì nói nhanh lên, đừng làm ảnh hưởng lão tử ngủ!"
Trong lòng Kiều Hồng Diệp càng bực tức, nhưng lại hết cách với Kiều Úy Dân, chỉ có thể kiên trì nói: "Ba ba, con cùng chị xin phép nghỉ nhiều như vậy ngày, hôm nay cũng không cần đi học, chỉ cần buổi tối tự học là được, nhưng chị mới sáng sớm đã đi rồi, ba người nói xem chị ấy có phải lại đi gặp những tên côn đồ đó hay không?"
Kiều Hồng Diệp vẫn xin phép nghỉ học lúc này không hề hay biết những tên côn đồ đó ngày hôm qua đã bị bắt quy án.
Trường học bởi vì lo lắng cho Cảnh Vân Chiêu đang để tang mẹ, lại còn là học sinh, quan tâm đến cảm xúc của cô sợ ảnh hưởng đến việc học nên mới không thông báo cho cô, nhưng chỉ cô đến trường học, giáo viên chủ nhiệm nhất định sẽ dẫn cô đến cục cảnh sát để nhận diện những tên đó.
Kiều Úy Dân mơ mơ màng màng mở to mắt: "Con nói chị con đã ra ngoài rồi hả?"
Kiều Hồng Diệp vội vàng gật gật đầu: "Dạ hiện tại mới hơn bảy giờ a, từ đây ngồi xe đến thị trấn cũng hơn chín giờ, ba ba, ba nói chị ấy hẳn là thích ở cùng những tên côn đồ? Bằng không vì cái gì mà vội vàng như thế a? Đúng rồi, cơm, cơm cũng chưa làm..."
Nhiều năm qua, nấu ăn dọn dẹp cùng với việc lớn việc nhỏ trong nhà đều là do Cảnh Vân Chiêu một mình làm hết, nhưng mà hiện tại rất kỳ quái.
Bởi vì bệnh tình của Diệp Cầm sau là tang lễ của bà ấy, người ra người vào nhà rất nhiều, Cảnh Vân Chiêu vẫn làm cơm như bình thường, thân thích bạn bè của Kiều gia ai cũng khen, nhưng những việc nhà lại không thấy cô ta làm, nhưng sự tình mấy ngày nay nhiều, cho nên Kiều Hồng Diệp và Kiều Úy Dân cũng không để ý.
Nhưng hôm nay sự vật rất nghiêm trọng, mới năm sáu giờ Cảnh Vân Chiêu đã rời khỏi giường đến phòng bếp nấu nướng gì đó, Kiều Hồng Diệp vốn tưởng rằng sau rời giường là có thể hâm lại đồ ăn không nghĩ rằng, trong nồi một hột cháo cũng không còn, Cảnh Vân Chiêu chỉ làm cho mỗi một phần của cô ta!
Không chỉ có như vậy, đêm qua cô ta kêu Cảnh Vân Chiêu giặt quần áo nhưng hôm nay tất cả đồ dơ hôm qua bị quăn trước cửa, Cảnh Vân Chiêu vậy mà không giặt quần áo cho cô! So sánh với trước kia trước sau chênh lệch vô cùng khiến Kiều Hồng Diệp không thể chấp nhận được.
Đừng nói là Kiều Hồng Diệp, phản ứng lạ của Cảnh Vân Chiêu cũng khiến Kiều Tử Châu chịu không nổi, ở trong phòng liền mắng rống lên vài câu.
Nghe xong lời này, Kiều Úy Dân cũng tỉnh luôn cả rượu.
Mặt ông ta đen lại, một lúc lâu sau mới nói: "Hồng Diệp, con đi làm cơm, còn nha đầu Vân Chiêu kia, chờ nó trở lại cha không đánh chết nó không được! Tuổi còn nhỏ vậy yêu đương cùng với bọn côn đồ kia, không lo học hành cho tốt!"
Kiều Hồng Diệp vừa nghe ba bắt mình nấu cơm, có chút không vừa ý, nghĩ nghĩ một chút mới thuận thế nói: "Ba, trong trường học mọi người nói chị ấy bị mấy tên côn đồ kia bao dưỡng rồi... Thấy chị ấy sa ngã như vậy trong lòng con thật sự rất khổ sở, nếu không... Nếu không ba để cho chị ấy về nhà một đoạn thời gian, để cho chị ấy cùng những tên côn đồ này phân rõ giới hạn đi!"
Nói xong Kiều Hồng Diệp tim đập bình bịch, cô ta nằm mơ cũng muốn Cảnh Vân Chiêu nghỉ học về nhà, không có Cảnh Vân Chiêu, cô ta ở trường học mới đứng vững là học sinh thành tích tốt nhất, không còn người nào dám nói cô ta không bằng dã chủng kia rồi!
Kiều Úy Dân vừa nghe, liếc mắt nhìn con gái một cái, không biết suy nghĩ cái gì.
Và giây sau, liền gật đầu nói: "Đề nghị của con cũng tốt, lão tử nuôi con nhỏ kia nhiều như vậy năm, để cho nó đọc sách đến trường cũng không phải là để cho nó đi quyến rũ đàn ông! Giữa trưa cha với con cùng đến trường học, thuận tiện dẫn nó về nhà!"
Trong đầu Kiều Úy Dân không nhịn được nhớ tới dáng người gầy gầy nhỏ nhỏ kia, thân thể có chút kích thích. Vợ ông ta đã chết, sau này đương nhiên là muốn bước đi bước nữa cưới vợ hai.
Nhưng mà ông ta cũng biết rõ ràng, vợ hai mà ông ta cưới chắc chắn không thể nào trẻ đẹp được, mà ông nuôi Cảnh Vân Chiêu nhiều như vậy năm, như thế nào cũng thể để cho người khác chiếm được tiện nghi, cho dù là không thể làm gì thì để nó ở nhà nhìn cũng được.
Tâm tư Kiều Úy Dân xấu xa, lúc này Kiều Hồng Diệp đương nhiên không biết, suy nghĩ đến việc Cảnh Vân Chiêu sẽ không còn đi học, không ở trường học phiền cô, tâm tình nhất thời tốt hơn nhiều. Ngoan ngoãn đi làm bữa sáng.Nhưng Kiều Hồng Diệp trước giờ được cưng chiều hai tay không dính nước, hôm nay làm đồ ăn khó nuốt vô cùng bị Kiều Úy Dân răn dạy một trận.
Mà lúc này, Cảnh Vân Chiêu đã đến huyện thành.
Trên người cô trừ tiền để ngồi xe thì còn lại vài chục tệ mà thôi, học bổng của cô không nhiều, trong nhà lại không cho cô một đồng sinh hoạt phí nào, thỉnh thoảng cô dựa vào việc nhận dạy kèm học sinh tiểu học hoặc là học sinh trung học kiếm thêm chút thu nhập, nhưng cuộc sống hằng ngày vẫn tương đối khó khăn.
Nhưng lần này, cô tìm được một phương pháp kiếm tiền.
Nhiều ngày trong nhà có tang sự bận tối mày tối mặt, trong nhà có rất nhiều hoa quả đều bị hư mất, cô thừa dịp Kiều gia mấy người kia không có mặt ở nhà liền đem hạt giống quả táo cùng hạt giống cây quýt giữ lại, buổi tối khi vào không gian thử trồng một phen, không ngờ hiệu quả không tồi.
Trong không gian, nước chảy ra từ tượng đá hình đầu rồng có tác dụng thúc đẩy sinh trưởng, nhưng mỗi lần sử dụng đều phải nắm chắc liều lượng
Những loại hoa quả thông thường như thế này muốn thu hoạch, chỉ pha loãng nước giếng tỉ lệ 1:500, nếu hơn tỉ lệ này cây ăn quả tuy sẽ không chết nhưng quả lại to hơn bình thường, nếu mang ra bên ngoài, chắc chắn sẽ khiến không ít người xôn xao. Hơn nữa, cô vốn cho rằng nước được chảy ra từ miệng rồng kia là nước giếng, nhưng sau khi thử nghiệm cô mới biết không phải.
Nước giếng kia tinh khiết vô cùng có thể dùng để uống trực tiếp, không cần uống nước ở bên ngoài, vô cùng tiện dụng.
Sau khi xuống xe, Cảnh Vân Chiêu tìm một nơi hẻo lánh, đem cái sọt mà cô đã chuẩn bị trước từ trong không gian ra, trong sọt chất đầy táo, mà cái sọt này cũng được cô đan từ nhánh của cây táo mà bị cô pha nước giếng với tỉ lệ quá liều thành ra rất chắc chắn.
Mang cả trăm cân vác lên lưng, nặng vô cùng. May mà nơi mà cô dự tính đến không xa lắm, đi không bao lâu tới nơi, cô thả cái sọt xuống tùy tiện dựng một quầy hàng.
Quả quýt bán được giá thấp hơn quả táo mà cô lại đang cần tiền gấp, cho nên quả quýt vẫn còn ở trong không gian, mà những quả táo này, quả nào quả nấy tròn đều bằng nhau, đỏ mọng nhìn rất ngon mắt. Nhìn qua còn ngon hơn so với trong quả táo được bày bán trong siêu thị, khẳng định bán rất chạy.
Quả nhiên bày bán chưa đến mười phút, liền có người chú ý.
"Táo này giá bán thế nào?" Người nọ bước tới sờ sờ, vẻ mặt ưng bụng vừa nhìn đã thích, ngửi ngửi còn nghe mùi thoang thoảng ngọt thanh, táo của cô gái này mang theo một cỗ hương vị say nồng tươi mát, không giống nhà khác, bị phun đầy các loại nông dược, màu sắc đều có chút kỳ quái.
Trước kia khi còn ở Kiều gia tất cả mọi thứ trong nhà đều do Cảnh Vân Chiêu chọn mua, bởi vậy cô cũng biết giá cả phổ biến.
"A di, quả táo sáu tệ một cân." Cảnh Vân Chiêu lộ ra một tia mỉm cười, lễ phép nói.
Tuy nói giá này tuy cao nhưng táo này chất lượng tốt, cho nên giá cả cũng hơn táo của nhiều nhà khác. Người mua là một phụ nữ trung niên nhìn thấy một cô bé nữ sinh nhỏ tuổi có chút tò mò, lại nghe thanh âm lễ phép trong lòng đối với Cảnh Vân Chiêu cũng ít nhiều hảo cảm, cũng không do dự, chọn hơn mười quả táo bỏ vào bọc.
Những quả táo này nhìn chung kích thước lớn hơn bình thường, tuy số lượng không nhiều lắm nhưng đảo mắt Cảnh Vân Chiêu đã kiếm được 30 tệ, có người phụ nữ trung niên kia mở hàng, càng ngày cô buôn bán càng tốt.
Khoảng qua ba bốn tiếng, cả sọt táo bán không còn một quả.
Sờ sờ trong túi hơn 700 tệ, Cảnh Vân Chiêu tràn đầy phấn khích. Kiếp trước cô sống nhiều năm như vậy, cả cuộc đời cô đều sống cho cuộc đời người khác, ở bên ngoài làm rất nhiều việc nhưng trong người đều không một xu dính túi.
Mà kiếp này, cô nhất định không thể để cuộc sống này quay lại như kiếp trước!