Chương 72: CHƯƠNG 72. RỒNG LỚN KHÔNG NGÁN BỌN RẮN ĐỘC

Editor: Hye Jin

Bốn người Cảnh Vân Chiêu trở về Ôn Hinh Hoa Uyển, nhưng sự tò mò đối với hai học sinh chuyển trường này vẫn chưa dừng lại.

Trong phòng bếp, Cảnh Vân Chiêu dựa theo thực đơn mình học được ở trong nạp linh ngọc bắt đầu làm dược thiện, mùi hương tuôn ra bốn phía, làm ba người trong phòng khách thèm chảy nước miếng, chỉ có thể ăn chút trái cây lót bụng.

"Trái cây này đều là của sư phụ chị họ trồng ra, thật tươi nhỉ? Mấy hôm trước em ăn quá nhiều đồ ăn cay, nếu không phải có trái cây ở đây, trên mặt chắc chắn còn càng nhiều mụn!" Tô Sở ôm một quả táo lớn ngồi gặm giống như hamster nói, hai má phồng lên tròn trịa, nhìn qua đáng yêu cực kỳ.

Tiêu Hải Thanh trước kia không có hứng thú với mấy thứ đáng yêu, so với nữ sinh đáng yêu cô càng thích nữ vương lạnh lùng như Cảnh Vân Chiêu hơn, nhưng lúc này đối mặt với Tô Sở, lại không thể có chút ác ý, thậm chí cũng nhịn không được bị hấp dẫn bởi nữ sinh đáng yêu này.

Có lẽ sự đáng yêu của Tô Sở không giống vẻ thanh thuần của những bạn học khác!

Tiêu Hải Thanh quay đầu nhìn phòng bếp, thuận miệng nói: "Đường Tử Hoa kia có chút kỳ quái đấy."

"Vì sao lại nói vậy?" Tô Sở khó hiểu.

Ánh mắt Cam Cẩn Thần tối sầm lại: "Cậu cũng cảm thấy sao?"

"Đường Tử Hoa vừa nhìn đã biết là phú nhị đại, tuy rằng cậu ta không phô trương, bề ngoài cũng khá hòa ái dễ gần, nhưng khí chất không giả dối được, một người như vậy đột nhiên chạy tới loại huyện nhỏ như chúng ta, nói cậu ta không có mục đích tớ cũng không tin." Tiêu Hải Thanh "Răng rắc" cắn một ngụm trái cây, lại nói: "Còn Hà Gia Tư kia....."

"Hà Gia Tư đối với Vân Chiêu có địch ý rất lớn." Cam Cẩn Thần nói tiếp.

"Quan tâm cô ta làm gì, nếu cô ta dám bắt nạt Vân Chiêu nhà tớ, tớ sẽ dùng một chân đá chết cô ta, rồng lớn thì không ngán bọn rắn độc!" Tiêu Hải Thanh trợn trắng mắt, nhớ tới nữ sinh kia bỗng cảm thấy không muốn ăn.Thanh âm ba người không lớn, nhưng Cảnh Vân Chiêu nghe được rõ ràng, trong lòng cảm động vô cùng. Kiếp trước cô sống cô độc một mình không có tới một người bạn, cả đời đều là sự đau khổ, loại cảm giác được người ta che chở này cũng không tồi.

Khóe miệng hiện lên ý cười, đem đồ ăn làm thật tốt bưng lên bàn, Tiêu Hải Thanh gắt gao ôm cánh tay cô không chịu buông.

"Vân Chiêu trên người của cậu có mùi thơm quá." Tiêu Hải Thanh như một tên lưu manh trêu ghẹo.

Cảnh Vân Chiêu hết sức vui vẻ: "Đều là mùi khói dầu, cậu còn nói thơm! Nếu cậu cảm thấy thơm thì đi vào phòng bếp, đảm bảo sẽ ngửi đủ."

" A a a ~ Các cậu có phát hiện hay không, Vân Chiêu nhà ta hiện tại thực sự rất đáng yêu, vì sao tớ không phải đàn ông, rất muốn hôn cậu một cái....." Tiêu Hải Thanh căn bản không để bụng lời nói của Cảnh Vân Chiêu, hai mắt sắp biến thành hình trái tim, ở trên người cô cọ cọ rồi bị đẩy ra, vẻ mặt oán niệm túm lấy Tô Sở.

Bị Tiêu Hải Thanh đùa giỡn như vậy, tới Cảnh Vân Chiêu cũng có chút đỏ mặt lên, dù sao đây cũng là lần đầu tiên từ khi chào đời bị trêu ghẹo như vậy.

Ánh mắt Cam Cẩn Thần cũng theo đó nhìn Cảnh Vân Chiêu, trong lòng đột nhiên có chút hốt hoảng, vội vàng lùi tầm mắt.

Cảnh Vân Chiêu cao cao, rất gầy, nhưng lớn lên xinh đẹp, tuy không quyến rũ lộ liễu, đôi mắt phượng thon dài trong trẻo lại lạnh lẽo, mi sắc đen nhánh, đôi môi mỏng đỏ thắm, cười như không cười, bởi vì đang ở nhà, tóc dài buông ra giống như áo choàng, mang theo vài phần tùy ý cùng lười biếng, ánh mắt khi nhìn mọi người, trong lạnh nhạt lại mang theo chút nhẹ nhàng, có lẽ do bị Tiêu Hải Thanh đùa giỡn, hai tai còn có chút ửng đỏ lên, so sánh với khí chất ngày thường kiêu ngạo cậy mạnh, càng làm cho người ta cảm thấy một loại đáng yêu khác biệt.

Cam Cẩn Thần thở dài, cậu ta là học sinh tốt, không nên yêu sớm, nhưng cùng một nữ sinh như Cảnh Vân Chiêu ở chung, áp lực thật sự rất lớn!

"Cam Cẩn Thần, sao mặt cậu đỏ như vậy? Chắc không phải là cũng muốn hôn Vân Chiêu của tớ chứ?" Vẻ mặt Tiêu Hải Thanh cười xấu xa, lại nói tiếp: " Nhưng cậu cũng đừng nghĩ nữa, Vân Chiêu là của tớ rồi!"

Cam Cẩn Thần vừa nghe, gương mặt ban đầu vốn cũng không đỏ lắm bắt đầu nghẹn đến đỏ bừng, chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

Trò đùa của Tiêu Hải Thanh đạt được mục đích, cười to không ngừng, ngay cả Tô Sở cũng không màng hình tượng ôm bụng cười theo, hận không thể đem gương mặt khó ở Cam Cẩn Thần chụp lại.

Tính cách của Cam Cẩn Thần cũng coi như rộng rãi, hai nữ sinh càng ầm ĩ, cậu ngược lại còn càng thản nhiên, một lát sau, thái độ nhìn Cảnh Vân Chiêu cũng không còn thấp thỏm như trước, bốn người ăn cơm nói chuyện phiếm, cực kỳ vui vẻ.

Cơm nước xong, Cảnh Vân Chiêu nhận được điện thoại từ Hoa Tặc.

Thế mới biết, Tào Hành đã được ra tù.

Tội của Tào Hành cũng không quá lớn, cho nên thời gian này ra tù là chuyện bình thường, chỉ là tình hình phức tạp của Kiều Hồng Diệp như bây giờ, Cảnh Vân Chiêu cũng thay Kiều Hồng Diệp tự mặc niệm một phút.

Hà Gia Tư kia vừa nhìn đã biết là không dễ đối phó, hiện giờ lại có thêm Tào Hành, chỉ sợ về sau Kiều Hồng Diệp tới cửa trường học cũng không dám ra.

Nhưng sau khi cúp điện thoại với Hoa Tặc, thì Đỗ Lâm gọi tới, thanh âm rất nôn nóng, làm cho trong lòng Cảnh Vân Chiêu rất căng thẳng.

"Vân Chiêu, lúc nãy đã xảy ra chuyện....." Đỗ Lâm thở dài ngao ngán một hồi lâu, lúc này mới nói một câu.

Cảnh Vân Chiêu bị ngữ khí âm dương quái khí của anh ta làm hoảng sợ: "Sao vậy? Nguyên liệu nấu ăn của Ngự Thiên Tiên có vấn đề?"

Nếu là nguyên liệu nấu ăn có vấn đề, cô có thể khẳng định vấn đề không nằm ở chỗ cô, bác tài xế vận chuyển tính cách cũng rất hiền hậu ngay thẳng, gian lận không có khả năng, tám chín phần là người của Ngự Thiên Tiên có vấn đề.

Chẳng qua lời này của Cảnh Vân Chiêu còn chưa kịp nói, chỉ nghe Đỗ Lâm nói: "Là Lê thiếu..... Lê thiếu nằm viện, bác sĩ nói..... Aizz..... Dù sao hiện tại anh ta cũng quá đáng thương.....". Sắc mặt Cảnh Vân Chiêu tối sầm xuống, Lê thiếu có vấn đề liên quan gì đến cô sao?

Nhưng nhớ lại một chút, trong đầu nháy mắt hiện ra cảnh chân mình đá vào người anh ta, lại có chút chột dạ: "Anh nói rõ một chút, Lê Thiếu bị bệnh hay làm sao?"

Lúc này trong điện thoại hơi im lặng, Đỗ Lâm vừa nghẹn vừa cười, bày ra một gương mặt khóc, hơi cất giọng hát: "Chuyện này..... Chuyện này khó mà nói..... Aizz, chính là bị thương, rất nghiêm trọng, Lê gia lớn như vậy gia nghiệp biết làm sao bây giờ...."

Trong lòng Cảnh Vân Chiêu hơi " Lộp bộp" một chút, sắc mặt khổ sở.

Một đá kia cũng hơi dùng lực, nhưng dù sao lúc ấy Lê Thiếu Vân cũng đã tránh, cho nên cô tự nhiên mà cảm thấy hẳn là tình huống của Lê Thiếu Vân không nặng, huống chi cũng qua lâu như vậy.

Nhưng lúc này nghe tiếng khóc của Đỗ Lâm, cô lại có chút mông lung, rốt cuộc dù sao cô cũng là người tập võ, lực đạo không giống người thường, nói không chừng lúc ấy còn tạo thành vết thương không thể cứu vãn cho Lê Thiếu Vân.

"Như vậy đi, bây giờ em đến thăm anh ấy, anh ấy ở bệnh viện nào?" Cảnh Vân Chiêu vội vàng hỏi.

Nói cho đến cùng, Lê Thiếu Vân cũng không từng hại cô lần nào, trước kia còn hảo tâm nhắc nhở cô một lần, hiện tại sự tình diễn biến như vậy trong lòng cô cũng không thoải mái.

Huống hồ, lấy diện mạo của Lê Thiếu Vân chắc chắn không thiếu phụ nữ, bởi vì mình ảnh hưởng tới sinh hoạt nửa đời sau của anh ta, cô còn không bị những người phụ nữ đó nguyền rủa chết?

Đỗ Lâm sau khi gửi địa chỉ xong, Cảnh Vân Chiêu nói với ba người Tiêu Hải Thanh một câu, vội vàng ra cửa.

Mà bên kia sau khi ngắt điện thoại Đỗ Lâm mới thở ra một hơi, vẻ mặt đầy tội lỗi: "Lê thiếu, cậu cũng quá âm mưu rồi? Nha đầu người ta hiện tại chắc hẳn áy náy muốn chết."

"Cậu xác định là áy náy sao?" Lê Thiếu Vân hơi nhếch mày, nhếch miệng: "Tôi cảm thấy không khéo cô ấy càng muốn khám bệnh cho tôi hơn."

"Cậu không đến nỗi bụng đói ăn quàng vậy chứ? Cảnh Vân Chiêu còn chưa được mười sáu tuổi, về phương diện bệnh này, làm sao em ấy có thể khám cho cậu!" Đỗ Lâm trợn trắng mắt, trước kia sao có thể không phát hiện Lê thiếu đen tối xấu xa như vậy!

Lê Thiếu Vân quét mắt nhìn anh ta một cái, chỉ vào băng vải quấn trên đầu mình: "Cậu suy nghĩ nhiều rồi, tôi đang nói đến nơi này. Tôi nói muốn cô ấy khám chỗ khác khi nào?"

"Vậy cậu còn bắt tôi lừa em ấy....." Đỗ Lâm trừng mắt nhìn anh một cái.

"Bổn thiếu gia đang bị thương....." Lê Thiếu Vân nhíu đôi mắt lại, dường như sắp chết, mạnh miệng không chịu nhận.