Editor: Hye Jin
Chuyện xấu này tuy là do Cảnh Vân Chiêu gây ra, nhưng cô cũng không biết, Kiều Hồng Diệp phải một mình lang thang men theo con đường nhỏ kia tới tận hừng đông 3, 4 giờ sáng.
Chỗ kia rất hẻo lánh, xung quanh trừ con đường nhỏ lầy lội căn bản chẳng có nổi một cái biển báo giao thông, Kiều Hồng Diệp chẳng có cách nào, chỉ có thể căng da đầu đi về phía trước, mỗi khi dừng lại là có thể cảm nhận được từng trận gió lạnh từng luồng thổi vào người, đặc biệt là những cây hoa giấy gió thổi xào xạc. Kiều Hồng Diệp sợ đến tê dại da đầu, căn bản không dám đứng lại.
Kiều Hồng Diệp dù sao cũng chỉ là con gái, từ nhỏ đến lớn tới tiết thể dục còn rất hiếm khi tham gia, đi đường cũng chậm rì rì, đặc biệt đi càng lâu càng mệt, vừa đi vừa dừng, vì trời tối mà con té ngã vài lần, tới tận khi rạng sáng có chút ánh sáng mới có ông chú tốt bụng cho cô ta đi nhờ về trường. Mà lúc ấy Kiều Hồng Diệp mới biết được, cả đêm mình vẫn miệt mài cắm đầu đi về hướng ngược lại, thật sự tức tới ói máu.
Nhưng dù sao cũng hoảng loạn cả đêm, lại bị nhiễm gió lạnh, tới khi đến trường đã sốt cao, hiện tại đang nghỉ ngơi ở phòng y tế.
Trước kia Cảnh Vân Chiêu còn nghĩ rằng tuy Kiều Hồng Diệp làm cho người khác chán ghét, nhưng hiện giờ dù sao cũng chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, sau khi làm cô ta chịu cảm nhận đau khổ của mình kiếp trước mà biết điều, vậy cô cũng sẽ không muốn dây dưa nữa. Nhưng cô ta lại cứ thích tự tìm tới tận cửa.
Cô không muốn hại người, nhưng cũng sẽ không chịu để người ta tính kế, nếu Kiều Hồng Diệp thói hư khó sửa, vậy thì bất cứ đau khổ gì cũng là do cô ta tự tìm lấy.
Lần này Kiều Hồng Diệp thật sự ốm nặng, hôm đó đi phòng y tế vẫn không khỏi hẳn, trường học thấy trạng thái không tốt, nên đưa cô ta tới bệnh viện, nếu là trước đây, bạn học ban hai nhất định sẽ cùng nhau tự tổ chức đi thăm, nhưng hiện tại thì không, mọi người đều tránh cô ta như rắn rết.
Chẳng qua vẫn có vài thành phần không hiểu rõ.
Ví dụ như Tưởng Hạ của ban một.
Có lẽ là do khoảng thời gian này Cảnh Vân Chiêu không còn hung hãn như trước nữa, bản chất kia của Tưởng Hạ lại bắt đầu lộ ra, phảng phất cậu ta cảm thấy dường như tất cả đều là do Cảnh Vân Chiêu làm hại Kiều Hồng Diệp.
Ngày hôm nay, cậu ta dùng tiền tiêu vặt của mình mua một bó hoa tươi, mò tới bệnh viện.
Bên trong bệnh viện, Kiều Úy Dân cau mày, vẻ mặt bực bội nhìn Kiều Hồng Diệp.
Con nhỏ này thế mà lại không chịu xuất viện!!
Chẳng qua chỉ là phát sốt mà thôi, lại chẳng phải bệnh nan y, nơi nào mà chẳng dưỡng bệnh được? Huống chi, chỗ này giường ngủ cũng tiền, ăn uống cũng tiền, còn nhỏ đã hoang phí như vậy, lớn lên thì thế nào?
Hiện giờ Kiều Úy Dân vẫn còn nhớ thương củ nhân sâm kia, mỗi đêm thậm chí còn có thể mơ thấy cảnh tượng Cảnh Vân Chiêu từng ngụm từng ngụm nhai nuốt cây nhân sâm đó, nhắc đến tiền chỗ nào ông ta cũng cảm thấy đau.
Tưởng Hạ đẩy cửa tiến vào, vẻ mặt cung kính, căn bản là chẳng nhìn ra được sắc mặt Kiều Úy Dân đang rất xấu.
"Kiều Hồng Diệp, tớ đại diện cho các bạn học ban nhất tới thăm cậu, hy vọng cậu mau khỏe lại."
Tưởng Hạ đưa hoa qua, cười như ánh mặt trời nói.
Kiều Úy Dân nhăn mày, đại diện cho cả một lớp, vậy mà chỉ có một bó hoa?
Nhưng dù sao ông ta cũng chưa hồ đồ tới mức phát giận lên người ngoài, chỉ là cố đem sự không vui che lại bớt, lại nghĩ tới con gái mình là học ban hai, nhịn không được nói:
"Diệp Nhi, sao lại không thấy bạn học lớp con tới thăm?"
Kiều Hồng Diệp nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt.
Vừa định mở miệng giải thích, liền nghe Tưởng Hạ cười nói:
"Còn không phải đều do Cảnh Vân Chiêu sao? Chú, chú cũng nên dạy dỗ lại cậu ta, cậu ta luôn bắt nạt Hồng Diệp như vậy lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao? Mấy hôm nay người trong trường đều nói Hồng Diệp nhân phẩm không tốt, đều bị bạn học cô lập, giải thích thế nào họ cũng không nghe, đúng rồi, cô ấy còn bị ép ngồi xuống bàn cuối cùng, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thành tích, hai ngày trước thi trắc nghiệm thành tích còn nằm ngoài hạng 10 nữa....."
Ban đầu ý đồ của Tưởng Hạ cũng rất đơn giản, muốn mang chuyện của Kiều Hồng Diệp kể lại cho chú Kiều một lần, đến lúc đó chú Kiều khẳng định sẽ rất đau lòng cho con gái mình, tự nhiên sẽ tìm Cảnh Vân Chiêu gây phiền toái.
Cảnh Vân Chiêu cho dù lợi hại, nhưng dù sao bị người lớn nói cũng phải nghe lời có phải hay không.
Sau khi thuận theo tự nhiên cô ta sẽ xin lỗi làm sáng tỏ cho Kiều Hồng Diệp, lời đồn biến mất, nữ thần của cậu ta sẽ không phải chịu nhiều ủy khuất như vậy nữa.
Nhưng cậu ta chẳng hiểu biết gì về Kiều Úy Dân hết.
Con gái đối với Kiều Úy Dân không phải là tri kỷ áo bông nhỏ, mà chỉ là món nợ vô dụng ở trong tay, ông ta lại nghe được, hóa ra nguyên nhân các bạn ban hai không đến thăm Kiều Hồng Diệp là do Kiều Hồng Diệp làm người ta giận. Hơn nữa hiện tại thế mà nó không chỉ không ở chung với bạn bè hòa thuận, tới thành tích cũng ngày càng kém đi.....
Từ nhỏ ông ta đã giáo dục con gái phải hòa thuận với bạn bè, chủ yếu là sợ cô ta đắc tội với người khác, khắp nơi gây họa, đương nhiên, cũng hy vọng sau này có thể kết với bạn bè có tác dụng, tốt nhất là những người trong nhà có tiền có thế, nếu không phải mù mắt, với diện mạo cùng khí chất của cô ta, thì ai nghĩ ra được rằng cô ta không chỉ không làm được, ngược lại còn làm ra những chuyện như này!
Một cơn giận đột nhiên trào lên, Kiều Úy Dân cũng lười diễn xuất, duỗi tay trực tiếp đem bó hoa giật lấy ném sang một bên, sau đó lập tức rút kim tiêm trên tay Kiều Hồng Diệp, túm cô ta dậy hung hăng nói: "Xuất viện!"
"Ba! Ba làm gì vậy, con vẫn đang khó chịu...."
Kiều Hồng Diệp khóc, trong lòng đang hận chết Tưởng Hạ.
Tưởng Hạ khẳng định là cố tới để phá hỏng chuyện tốt của cô ta, không khéo còn là được Cảnh Vân Chiêu mua chuộc, một hai phải hại mình!
"Dừng tay!" Đúng lúc này, ở cửa phòng bệnh vọt vào một nữ sinh dung mạo tinh xảo, phía sau là một phu nhân.
Kiều Úy Dân nhất thời ngây ngẩn cả người, ông ta rất giỏi nhìn người, trực giác nói cho ông ta biết đôi mẹ con trước mặt này không bình thường, nếu chịu giúp Kiều Hồng Diệp nói chuyện, ông ta vẫn sẽ cho hai người mặt mũi.
Chỉ thấy nữ sinh kia chạy tới: " Kiều Hồng Diệp cậu không sao chứ?"
"Là cậu?" Kiều Hồng Diệp cả kinh trong lòng, hôm cô ta bị người ta bắt cóc ném ở đường chính là cha mẹ nữ sinh này cứu cô ta trở về.
Ngày hôm ấy, là thời điểm cô ta chật vật nhất, nói thật, cô ta vẫn không muốn gặp lại người đó, hiện tại đột nhiên xuất hiện trước mặt..... Cô ta cũng chẳng vui vẻ gì.
Nữ sinh kia có chút kiêu ngạo, một thân trang sức quần áo đều là hàng hiệu, trên đầu còn cặp một cái nơ trắng, sau khi đỡ Kiều Hồng Diệp lên giường xong, nói: "Hôm đó chúng tôi tới huyện Hoa Ninh chính là muốn thay tôi làm thủ tục chuyển trường, ba của tớ quyên không ít tiền cho trường học, đề nghị đến thứ hai sẽ tổ chức thi để chia lớp , đến lúc đó cậu nhất định phải học cùng lớp với tớ."
Cô ta vừa đến huyện Hoa Ninh, đối với nơi này chẳng chỗ nào hiểu, rất tình cờ lại gặp được Kiều Hồng Diệp, có thể để Kiều Hồng Diệp hỏi thăm chút chuyện cho mình cũng không tồi.
Kiều Hồng Diệp trong lòng vừa khiếp sợ lại ghen ghét.
Tuy nữ sinh này hiện tại đang giúp mình, nhưng ở trước mặt cô ta hai lần mình đều chẳng có chút mặt mũi gì, về sau phỏng chừng rất khó để ngẩng đầu lên, hơn nữa chỉ dựa vào nhà quyên tiền liền có thể quyết định chia lớp? Nếu cô ta muốn cùng mình một lớp, trực tiếp đến ban hai không phải được rồi sao, cớ sao còn muốn mình đi theo cô ta?
Trong lòng âm thầm nghĩ, nhưng Kiều Hồng Diệp không có khả năng nói ra sự thật, chỉ nỗ lực kéo khóa miệng cười ôn nhu: " Chuyển tới trường của bọn tớ để học? Thật trùng hợp, lần trước thật may có chú dì giúp đỡ, tớ còn chưa kịp cảm ơn cậu, sau này nhất định phải mời cậu ăn bữa cơm, cũng coi như chính thức kết bạn với cậu."
Nữ sinh kia xẹt qua một tia khinh thường trong ánh mắt, bạn bè? Chẳng qua chỉ là một con hầu theo đuôi mà thôi, cũng quá đề cao chính mình.
Bộ dạng nữ sinh kia phóng khoáng, nhưng vẫn có chút sắc bén đanh đá, diện mạo như vậy là diện mạo Kiều Hồng Diệp thích nhất, đương nhiên, chỉ là bởi vì cá tính kiêu ngạo của người bên cạnh càng có thể phụ trợ cho sự ôn nhu đáng yêu của cô ta mà thôi.