Editor: Hye Jin
Cô vẫn nhớ rõ lúc ấy giá cả chỉ là hơn hai ngàn vạn thôi?
Cảnh Vân Chiêu nào đâu biết rằng kiếp trước người bán vại lớn Thanh Hoa là một người có tính cách giảo hoạt, tham lam, làm cho ông lão không thích lắm, liền ép giá cả, mà lúc này ông lão nói ra cái giá này, mới xem như tương đối công bằng.
Nhìn tới biểu tình kinh ngạc của Cảnh Vân Chiêu trong lòng ông mới hài lòng một chút, đứa nhỏ này vừa vào cửa đã có một bộ dạng tự ti, hiển nhiên không tương xứng cùng với tuổi, phản ứng lúc này mới là bình thường, 3500 vạn, nếu còn là trấn tĩnh, thì chắc chắn sẽ làm cho người lớn tuổi như ông ta cảm thấy hổ thẹn.
Ông híp mắt cười, mà Cảnh Vân Chiêu kinh ngạc chẳng bao lâu đã thu liễm lại.
Chuyện tốt như vậy, nào có chuyện không đồng ý?
Lập tức liền gật đầu, ông nhìn sang, liền cười ha hả đem bình sứ Thanh Hoa ôm trong lồng ngực, hỏi số tài khoản của Cảnh Vân Chiêu xong, để cho Đường Tử Hoa đi gọi điện thoại, xác nhận đã chuyển khoản thành công, lúc này giao dịch cuối cùng cũng hoàn thành.
Giải quyết xong chuyện chính, ông lão cũng thả lỏng lại, lúc này mới gọi người phục vụ mang đồ ăn lên, Cảnh Vân Chiêu ở chỗ này đợi hơn nửa giờ sớm đã thấy bụng trống rỗng, khi ăn đồ ăn giống như chân ái, nhưng khi ăn lại có khí chất ưu nhã, thanh lịch.
Đường Tử Hoa nhìn có chút khiếp sợ.
Vừa rồi Cảnh Vân Chiêu cho cậu ta ấn tượng là trấn định tự nhiên, thanh cao bình tĩnh, chỉ có thời điểm cười rộ lên mới có chút văn nhã ôn hòa, nữ sinh giống như vậy phần lớn đều rất chú trọng hình tượng, nhưng không, cậu ta nghĩ sai rồi, động tác Cảnh Vân Chiêu vẫn như cũ người khác nhìn không ra tật xấu, nhưng tốc độ ăn thật sự làm người khác phải tặc lưỡi, cùng với những danh môn thiên kim mà cậu ta gặp qua hoàn toàn không giống nhau.
Nữ sinh trong ấn tượng của cậu ta phần lớn đều là nũng nịu hoặc là có chút ngây thơ đáng yêu, nhưng Cảnh Vân Chiêu hoàn toàn không phải như vậy.
Bất quá ở trong ánh mắt của ông cụ, ông thích Cảnh Vân Chiêu tính cách này của cô, không làm ra vẻ, dung mạo cũng khiến người ta để tâm.
Nhịn không được mở miệng hàn huyên cùng cô nhiều hơn vài câu, nói chuyện được một lúc, Đường lão gia càng cảm thấy nha đầu Cảnh Vân Chiêu này đúng là một cô gái tốt, có chí tiến thủ, lễ phép hiểu chuyện, độ hảo cảm tăng vọt lên, chỉ tiếc Cảnh Vân Chiêu là người huyện Hoa Ninh, nếu như bằng không, Đường lão gia không khéo còn phải mời cô tới nhà làm khách một phen.
Trong lòng Cảnh Vân Chiêu cũng có chút không có lời nào để nói: Hình như chính mình rất có duyên với những người lớn tuổi a?
Ông nội Cam, ông Từ còn có Đường lão trước mắt, thậm chí còn có cha của Đỗ Lâm, đối với cô dường như rất không tồi.
Ba người đang ăn cơm, đột nhiên Đường Tử Hoa móc ra một bình thuốc, nuốt mấy viên.
Cảnh Vân Chiêu sửng sốt, vừa rồi cô vẫn chưa nhìn kỹ được Tử Hoa, hiện tại nhìn cậu ta uống thuốc liền phát hiện sắc mặt đích xác không tốt lắm, có lẽ là bởi vì nhiệt độ trong phòng khá cao, trên mặt đỏ ửng, nhưng đôi môi thật sự có chút trắng bệch.
Cảnh Vân Chiêu không tiện nhìn đến xuất thần, Đường lão cười cười: " Cháu nhìn gì vậy?"
Cảnh Vân Chiêu biểu tình chợt tắt, có chút ngượng ngùng.
Vừa rồi nhất thời quên mất chính mình chưa tới mười sáu tuổi, hoàn toàn là một con nhóc tuổi dậy thì, nhìn chằm chằm một nam sinh cùng tuổi có vẻ không tốt lắm, không khéo còn bị người khác hiểu lầm.....
Quả nhiên, Đường Tử Hoa sắc mặt càng đỏ.
"Ông đừng hiểu lầm, cháu chỉ cảm thấy tò mò khi nhìn cậu ấy uống thuốc mà thôi......" Cảnh Vân Chiêu vội vàng nói.
Đường lão hiểu ra và gật đầu, lúc này mới nói: "Cháu trai này của ông từ nhỏ thân thể không tốt, mặt ngoài không có gì khác với người bình thường, trên thực tế chính là một cái ấm sắc thuốc, nếu không uống thuốc, ngày hôm sau chắc chắn xảy ra chuyện."
Đôi mắt Cảnh Vân Chiêu nhíu lại, nhịn không được nói: "Cháu có thể nhìn thử xem không?"
Hiện tại cô rốt cuộc cũng là một y sư, tuy rằng không thể tới khám bệnh tại nhà cho bệnh nhân, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ theo ông nội Cam đi xem bệnh để thu thập chút kinh nghiệm, nhưng rốt cuộc số lần cũng không nhiều lắm, học tập cũng không nhiều, hiện tại lại có bệnh nhân đặt ngay trước mắt, không động tâm là không có khả năng.
Cảnh Vân Chiêu cũng ý thức được chính mình có chút đường đột, vội vàng nói: "Là thế này, cháu đã học qua một chút y thuật."
Rốt cuộc vẫn chưa bắt mạch, Cảnh Vân Chiêu cũng không thể một mực chắc chắn rằng mình có thể trị. Tuy rằng mình đã hấp thu gần hết phiến linh ngọc thứ hai, nhưng bệnh của Đường Tử Hoa tựa hồ là từ nhỏ đã có, hiện tại với trình độ của cô xác thật là khó nói.
"Cháu từng học qua y thuật?"
Đường lão càng kinh ngạc hơn nữa, vừa rồi cùng cô nói chuyện phiếm có thể cảm giác được cô nhóc này không giống như người sẽ thuận miệng bịa chuyện gạt người, nhưng ông ta không thể tưởng tượng nổi một đứa nhóc bằng tuổi cháu trai mình lại từng học y thuật, thật sự không thể tin tưởng cho lắm.
Đường lão đã như vậy, huống chi Đường Tử Hoa.
Một già một trẻ nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, Cảnh Vân Chiêu bị nhìn có chút ngượng ngùng.
"Vậy nếu ông Đường không muốn, vậy quên đi, cháu chỉ mở miệng hỏi một chút......"
Cảnh Vân Chiêu lại uyển chuyên nói.
Đường gia ở Ninh thị là đại gia tộc lớn số một, bác sĩ điều trị cho con cháu Đường gia tất nhiên đều là tốt nhất trong ngoài nước, yêu cầu này của cô đích xác sẽ làm người khác hiểu lầm.
Đang lúc Cảnh Vân Chiêu cho rằng Đường lão sẽ cự tuyệt, lại thấy ông đột nhiên cười cười: "Tử Hoa, cháu để cho Vân Chiêu nhìn xem."
Thậm chí còn tò mò và có chút chờ mong.
Loại cảm giác này thật lâu không xuất hiện, đặc biệt là xuất hiện trên người một đứa trẻ.
Đường Tử Hoa có chút khó hiểu, nhưng rất nghe lời, đi tới bên cạnh Cảnh Vân Chiêu, nghĩ nghĩ, dựa theo phương thức của y học Trung Quốc vươn cánh tay đặt trên bàn.
Cảnh Vân Chiêu lúc này mới phát hiện, da Đường Tử Hoa rất trắng, loại trắng này chính là một loại bệnh trạng.
Thản nhiên đưa tay bắt mạch cảm giác được mạch đập không hề có lực, trong lòng Cảnh Vân Chiêu cũng có chút kinh ngạc, mạch tượng suy nhược lại có một đường sinh cơ, bên trong yếu không được đại bổ, lại không thể không bổ. Mà hiện tại khí sắc trên mặt không tồi hẳn là do ngày thường uống thuốc đúng hạn, chẳng qua thuốc này cũng không thể trị tận gốc.
Bệnh của Đường Tử Hoa này xác định hẳn là bệnh từ nhỏ, chịu không nổi lạnh chịu không nổi nóng, cũng không chịu nổi kích thích, nếu kiêng cữ ăn uống cùng cảm xúc, mặt ngoài cũng không có gì khác với người thường, nhưng một khi phát bệnh ngoài ý muốn, giống như lượn qua một vòng quỷ môn quan, may mắn thì có thể kéo về, nhưng nếu gặp phải một tên lang băm hoặc kích thích lớn, có thể thật sự sẽ đi đời nhà ma.
Cảnh Vân Chiêu chau mày, Đường lão nhìn tới, liền biết cô thật sự nhìn ra được chút.
"Thế nào?" Lời này của Đường lão gia mang theo vài phần nhiệt tình.
"Trong thời gian ngắn cháu không thể trị được, nhưng......" Cảnh Vân Chiêu do dự trong chốc lát, cũng không thể nói rằng chờ mình hấp thụ thêm vài miếng linh ngọc là được, bởi vậy lại nói: "Nhưng dựa theo phương thức tĩnh dưỡng chậm rãi của cháu, trong vòng một năm hẳn là có thể......"
Lấy tốc độ hấp thu nạp linh ngọc hiện tại của cô, sau một năm trình độ cùng với hiện tại tuyệt đối là khác nhau như trời với đất.
Bất quá trước mắt trí nhớ của cô cũng có chút kiến thức để điều dưỡng, có thể chậm rãi gia tăng năng lực phục hồi thân thể của cậu ta.
Trong mắt Cảnh Vân Chiêu nhìn tới, những lời này của mình có vài phần do dự cùng xin lỗi, nhưng trong tai của Đường lão gia, lại giống như một tia ánh sáng.
Một năm? Một năm tính là dài sao? Đường Tử Hoa đã bị bệnh mười mấy năm, trong thời gian đó uống thuốc nhiều không đếm xuể, còn từng qua ba lần suýt nữa mất mạng, ngay cả bác sĩ cũng nói, cháu của mình yếu từ nhỏ, chỉ có thể dựa vào thuốc được một ngày thì hay một ngày.
Nhưng tuy rằng đối với bọn họ là tin tức tốt, nhưng Đường lão gia lại nhịn không được hơi rối rắm.
Lời này, rốt cuộc có nên tin hay không?
Nếu không tin, vạn nhất Cảnh Vân Chiêu thật sự có thể trị được, đó chính là một lần đánh mất đi cơ hội để cho cháu trai được khỏe mạnh! Nhưng nếu tin, vạn nhất cháu trai càng ngày càng yếu, đến lúc đó hối hận không kịp, rốt cuộc đối phương chỉ là một đứa nhỏ......