Chương 63: CHƯƠNG 63. CHẾT KHÔNG NHẮM MẮT

Editor: Hye Jin

Trước kia Kiều Hồng Diệp tự xưng là công chúa đại nhân của lớp hai, cho dù ngồi một chỗ không nhúc nhích cũng sẽ được các bạn học khích lệ khen ngợi, nhưng mấy ngày nay, mỗi ngày phải đối mặt những lời nói lạnh nhạt, khi đi học cũng không có cách nào tập trung tinh thần như trước.

Dù sao cô ta cũng là hạng nhất của cả lớp, các giáo viên nhìn thấy bộ dạng thất thần của cô ta, khó tránh khỏi sẽ mang cô ta vào văn phòng nhắc nhở một phen, Kiều Hồng Diệp cảm thấy ủy khuất, liên tục ba tiết học bị giáo viên điểm danh, khóc lóc như hoa lê dính hạt mưa ở văn phòng, đem chuyện các bạn học tẩy chay cô ta mách lại với giáo viên.

Thành tích của cô ta tốt, trước kia lại ngoan ngoãn, giáo viên tự nhiên sẽ đồng ý vì cô ta lấy lại công đạo.

Nhưng mà miệng là mọc ở trên người người khác, hơn nữa luật pháp cũng không quản được, giáo viên dù có quản không có tác dụng gì, các bạn học ngược lại còn khiến mọi người đối với cô ta còn chán ghét hơn.

Kể từ đó, Kiều Hồng Diệp cơ hồ đã vượt qua một tuần đen tối nhất trong cuộc đời, sắc mặt tồi tệ, cả người đều không có tinh thần.

Trước kia cô ta xinh đẹp, ngoan hiền, mà hiện tại, lại là ảm đạm không ánh sáng, những nam sinh ngày trước thích cô ta càng cảm thấy trước kia mắt mình bị hỏng rồi, diện mạo Kiều Hồng Diệp rõ ràng rất bình thường, sao có thể xứng với hoa hậu giảng đường? Thậm chí tới hoa khôi lớp cũng không xứng.

Không chỉ ở trong trường học phải chịu đả kích, tới khi ở nhà, Kiều Hồng Diệp cũng không chịu nổi.

Từ khi Kiều Hồng Diệp lừa gạt Kiều Úy Dân không hỏi được địa chỉ Cảnh Vân Chiêu, Kiều Úy Dân đối với cô ta cực kỳ lạnh lùng, tựa hồ như đang thiếu tiền ông ta vậy.

Mỗi cuối tuần về nhà một chuyến, cứ tưởng rằng có thể thả lỏng, nhưng thực tế đã phải làm việc nhà không nói, còn bị một bụng ủy khuất.

Còn có em trai song sinh Kiều Tử Châu, vẫn luôn cảm thấy Kiều Hồng Diệp làm cho cậu ta bị mất mặt, cũng không còn ôn nhu săn sóc đối với cô ta như trước kia.

Cho nên Kiều Hồng Diệp hiện giờ ngồi ngốc trong lớp rất an tĩnh, như là nỗ lực muốn để cho người khác không cảm nhận được sự tồn tại của mình, tình cảnh tương tự với Cảnh Vân Chiêu ở kiếp trước!

Cảnh Vân Chiêu đối với hết thảy những điều Kiều Hồng Diệp phải chịu đựng hoàn toàn không cảm thấy đồng tình, có nhân mới có quả.

Hơn nữa hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà thôi, kiếp trước cơ hồ cả đời của cô đều phải vượt qua những ngày tháng bị người khác xem thường, lúc này mới có mấy ngày? Sau này ngày tháng vẫn còn dài đấy!

Thái độ Cảnh Vân Chiêu vô cùng nhàn nhã, Hoa Tặc mỗi ngày đều sẽ đem những gì Kiều Hồng Diệp làm ở ngoài trường học báo cho cô, cho nên hiện tại căn bản không phải lo cô ta có thể làm ra chuyện xấu xa gì.

Sau khi tan học buổi tối, Cảnh Vân Chiêu trở về Ôn Hinh Hoa Uyển một lần, tới thời điểm mang bình sứ Thanh Hoa ra rồi.

Còn chưa gọi được xe, Kiều Hồng Diệp đã nhào tới, cắn môi, vẻ mặt ủy khuất: "Chị, chị giúp em đi....... Chị nói với các bạn học rằng trước kia em không vu oan chị, cũng không tìm người đánh cướp chị......."

Cảnh Vân Chiêu cười khẩy: Không có? Thật là buồn cười, chẳng lẽ cô bị mất trí rồi nên nhớ sai!

"Cô muốn tôi giúp cô cầu tình?" Cảnh Vân Chiêu cười, lại lãnh lãnh đạm đạm nói: "Về sau tôi gặp người khác sẽ nói, em gái tôi tìm mấy tên côn đồ đến để cùng với tôi chơi trò đóng vai gia đình, không âm hiểm muốn hủy hoại thanh danh của tôi?"

Sắc mặt Kiều Hồng Diệp tái nhợt, nếu Cảnh Vân Chiêu nói như vậy, tội danh của cô ta càng chứng thực hơn.

"Chị, mẹ em nói như nào cũng đã là người nuôi chị lớn như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, hiện tại chị đã rời khỏi nhà còn không nói, chị còn, còn đối với em như vậy, bà ấy sẽ chết không nhắm mắt." Kiều Hồng Diệp nắm chặt tay, lại nói.

Cô ta đã bị buộc tới không có cách nào mới phải cầu tới Cảnh Vân Chiêu.

Trước kia Cảnh Vân Chiêu vẫn là một con ngốc nghe lời, cô ta hy vọng vào lúc này đây Cảnh Vân Chiêu còn có thể cúi đầu một lần.......

Vốn tưởng rằng nhắc tới Diệp Cầm, Cảnh Vân Chiêu sẽ có ít nhiều động lòng, lại không nghĩ rằng sắc mặt cô vẫn bình tĩnh như thường: "Không sai, mẹ tôi khẳng định chết không nhắm mắt."

Kiều Hồng Diệp mở to hai mắt nhìn, không nghĩ tới Cảnh Vân Chiêu sẽ đáp lại như vậy.

Cảnh Vân Chiêu cũng không để bụng, nhìn cô ta giống như nhìn thứ đồ dơ bẩn gì đó, chán ghét nói: "Kiều Hồng Diệp ngươi đừng quên, lúc trước tôi còn tìm được người kê được phương thuốc cứu bà ấy, ngay cả giáo sư ở bệnh viện cũng đã xác định có thể mang người cứu về, chỉ là Kiều Úy Dân nhất định không chịu dùng, ngươi là con gái ruột cũng không chịu, nếu tôi là bà ấy, đã chết cũng sẽ đuổi theo hai cha con hai người, nhìn hai người sống một ngày so với một ngày càng thê thảm mới thanh thản được." Cảnh Vân Chiêu cố ý dọa nói.

Nuôi ra một đôi trai gái thế này, có thể nhắm mắt sao?

Sắc mặt Kiều Hồng Diệp trắng nhợt: "Đó là do em sợ phương thuốc của chị càng làm mẹ ra đi thống khổ!"

Cảnh Vân Chiêu bĩu môi, so với thống khổ, cô cảm thấy Diệp Cầm lúc ấy hẳn là càng muốn sống hơn, rốt cuộc mới hơn ba mươi tuổi, so với người bình thường, đến một nửa cuộc đời cũng chưa đi qua.

Hơn nữa Kiều Hồng Diệp nói có vẻ dễ nghe, nhưng thực tế chính là cảm thấy Diệp Cầm lần này bị bệnh đã kéo dài đã lâu rồi, lòng biết ơn đã hao hết rồi.

Nói Kiều Hồng Diệp không có chút nào hiếu thuận với Diệp Cầm cũng không đúng, nhưng Diệp Cầm bị ma bệnh đuổi theo, cả ngày tinh thần không tốt, còn cần có người chăm sóc, còn tốn bao nhiêu tiền bạc của Kiều gia, thời điểm vừa bắt đầu Kiều Hồng Diệp có thể chịu đựng, nhưng về lâu về thì sao? Trong đầu khó tránh khỏi muốn thoát cái gánh nặng này đi?

Cảnh Vân Chiêu không muốn tiếp tục cãi cọ cùng cô ta, loại người này, nói không thông, tam quan xiêu vẹo.

"Cô thích đặt mình ở tầng cao đạo đức tôi không phản đối, nhưng chó ngoan không cản đường." Cảnh Vân Chiêu duỗi tay vẩy một chiếc xe.

Kiều Hồng Diệp phồng miệng hờn dỗi chắn ở đằng trước, nhưng vừa mới tiến lên, liền bị Cảnh Vân Chiêu đá sang một bên, cả người lăn vài vòng trên mặt đất.

"Kiều Hồng Diệp, đừng xem tôi là quả hồng mềm, thật ngứa mắt, đá cô một cái đã là nhẹ!" Cảnh Vân Chiêu nhìn xuống cô ta, liếc mắt một cái, nói xong lên xe, một đường mà đi.

Kiều Hồng Diệp cắn răng, không cam lòng, nghĩ nghĩ một chút lại chật vật bò lên, vội vàng gọi một cái xe đuổi theo sau.

Cô ta muốn nhìn xem, trời sắp tối rồi, Cảnh Vân Chiêu muốn đi đâu!

Cảnh Vân Chiêu vừa lên xe, tài xế liếc đầu một cái rất kinh ngạc, hiển nhiên vừa rồi bị một cước kia của cô dọa sợ. Bất quá Cảnh Vân Chiêu cũng không muốn tán gẫu cùng tài xế, không quá hai phút liền nhận được một cuộc điện thoại của Hoa Tặc.

"Anh em tôi phái đi theo Kiều Hồng Diệp vừa nói cô ta gọi một chiếc xe đi theo chị gái của cô ta, cụ thể đi nơi nào không biết, chẳng qua nhìn cũng không có gì là tốt đẹp."

Hoa Tặc cũng không biết Cảnh Vân Chiêu đó chính là "Nam sinh" cùng hắn giao dịch, lúc này cũng đang kinh ngạc cảm thán uy lực của chị gái này của Kiều Hồng Diệp.

Cảnh Vân Chiêu nhìn nhìn kính chiếu hậu, quả nhiên, đằng sau có một chiếc taxi đằng sau gắt gao đi theo, phỏng chừng người bên trong không nghi ngờ chính là Kiều Hồng Diệp.

Hạ thấp thanh âm, Cảnh Vân Chiêu nói: "Người anh em kia của anh hẳn là cũng đang đi theo phía sau phải không?"

Cô đã thanh toán mười vạn tệ, không có lý nào chút tiền thuê xe này mà cũng tiếc nhỉ.

"Không sai." Hoa Tặc có chút đắc ý, anh em của hắn chính là người có đạo nghĩa nhất ở huyện Hoa Ninh này, một khi đã nhận việc rồi thì sẽ nghiêm túc làm, chỉ là đi theo một tiểu nha đầu mà thôi, không có khả năng làm việc không đến nơi đến chốn.

Khóe miệng Cảnh Vân Chiêu hơi cong: "Vậy được, sau khi cô ta dừng lại, nghĩ cách đem cô ta ném đi thật xa, lớn lên béo như vậy, cũng nên rèn luyện thân thể một chút."

Có tài xế ở đây, cô không có biện pháp nói chuyện quá lộ liễu.

Nhưng Hoa Tặc là ai? Chuyện xấu làm không thiếu, lời này còn có thể không hiểu?