Chương 58: CHƯƠNG 58. ĐI TÌM THẦN Y

Editor: Hye Jin

Có bạn ngồi cùng bàn của Kiều Hồng Diệp khởi xướng, mấy bạn học khác thậm chí còn nghĩ: Đến bạn bè tốt nhất trước kia của Kiều Hồng Diệp còn chán ghét cô ta, có thể thấy được cô ta có bao nhiêu dối trá!

"Đúng vậy đúng vậy! Mọi người ai cũng chạy, vì sao cậu ta có thể ngồi bên cạnh nhìn? Thầy thật bất công, hôm nay chúng em sẽ không học nữa!"

Các bạn học phía dưới đều phục họa, nam thầy giáo trừng mắt, có chút kì quái, hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao? Rõ ràng mọi ngày thầy luôn muốn cho Kiều Hồng Diệp chạy, nhưng mọi người đều cố gắng giúp em học sinh này a.

Giáo viên này dù sao cũng là đàn ông, đối với tâm tư của nữ sinh cũng chẳng hiểu lắm, lúc này nhìn nhiều người như vậy cùng nhau muốn Kiều Hồng Diệp phài chạy, còn tưởng phương pháp giáo dục trước kia của mình đã có chút hữu dụng.

"Kiều Hồng Diệp, em nhìn xem các bạn học đều có thể chạy, em có phải hay không nên nỗ lực một chút?" Giáo viên nam vừa mở miệng, ánh mắt thoáng nhìn Cảnh Vân Chiêu đang dẫn đầu đội ngũ lớp bên cạnh, lại nói: " Trước kia thân thể Cảnh Vân Chiêu cũng không tốt, nhưng mỗi lần em ấy đều tận lực thử, em xem kết quả cãi thiện rất nhiều. Em cũng nên học tập bạn ấy mới đúng."

Lúc này Kiều Hồng Diệp ủy khuất muốn khóc, đáng tiếc, nước mắt rơi nhiều, đã chẳng ai tin. Lúc này giáo viên lại lấy Cảnh Vân Chiêu so sánh cùng cô ta, càng kích thích chút tự trọng của Kiều Hồng Diệp, lại nhìn thấy ảnh mắt người khác đang đổ dồn vào chính mình, đành phải vâng rồi đi lại xếp hàng.

"Nếu đã có thể, em cũng dẫn đầu đi, ban hai chúng ta không nên bại trước ban một mới đúng!" Giáo viên nam lại cổ vũ một tiếng, trong lòng rất vui vẻ.

Học sinh ngoan ngoãn nghe lời, giáo dục của mình thật đúng là tiến bộ lớn!

Kiều Hồng Diệp vẻ mặt đau khổ, đứng ở bên sườn hai bạn học phía trước, có chút khẩn trương lại có chút tức giận, hô đều "Một hai một".

"Kiều Hồng Diệp, thanh âm của cậu sao giống như muỗi kêu vậy? Ai có thể nghe thấy a!" Bạn ngồi cùng bàn châm chọc nói.

Lời nói này cũng chẳng sai, cũng không coi như là cố ý nhằm vào cô ta.

Ban một ở đằng trước cách tới hơn mười mét nhưng thanh âm Cảnh Vân Chiêu lại thập phần vang dội, hơn nữa cũng không hề cảm thấy chói tai, thanh thúy dễ nghe, nhưng trái lại Kiều Hồng Diệp, giọng nói không hề có lực, một chút tinh thần cũng không có, dường như đang tỏ vẻ bị tập thể lớp bắt nạt, hơn nữa cô ta chạy rất chậm, cả lớp lại không thể chạy qua cô ta, bởi vậy cảm thấy bước chân giống như bị gắn chì, vừa chạy đã mệt.

Kiều Hồng Diệp tức muốn chết, tính tình cũng nhịn không được, gân cổ lên gào lớn: "Một hai một! Một hai một....."

"Cậu có thể chạy nhanh lên hay không!? Cậu cho rằng cậu là tiểu thư khuê các a? Cậu chạy từng bước nhỏ như vậy làm mệt chết chúng tôi!" Trong đám người lại có người kêu lên.

Mặt Kiều Hồng Diệp đỏ bừng, từ khi lên cấp ba, cô ta cơ hồ chưa từng chạy qua một lần, cùng với cái loại thô kệch như Cảnh Vân Chiêu làm sao có thể giống nhau? Lúc nãy đã chạy được một lát rồi, cô đã sắp chạy không nổi còn bắt cô ta chạy nhanh hơn?

Kiều Hồng Diệp lúc này đối với Cảnh Vân Chiêu lại tăng thêm oán hận.

Cô ta không rõ, trước kia rõ ràng Cảnh Vân Chiêu chạy không được vài bước đã mệt tới té xỉu, vì sao gần đây sức chịu đựng lại tốt như vậy, chẳng lẽ trước kia đều là giả bộ?

Kiều Hồng Diệp nghĩ đến đây, cảm thấy suy đoán của mình không hề sai, thậm chí đã quên trước kia khi ở Kiều gia Cảnh Vân Chiêu chịu đói, chịu khát cho nên đây là chuyện bình thường, ngày thường lại thiếu dinh dưỡng, cho nên mới không chịu nổi vận động mạnh.

Lúc này, Cảnh Vân Chiêu dẫn đầu hàng ngũ dẫn tới không ít ánh mắt.

"Những người sau lưng nói Cảnh Vân Chiêu mang thai thật quá ác độc, cậu xem bộ dạng của cậu ấy sao có thể...." Một người bạn khác trong lớp Cảnh Vân Chiêu cũng không nhịn được bắt đầu mở miệng.

Đã chạy gần năm vòng, nhưng Cảnh Vân Chiêu vẫn nhẹ nhàng như cũ, nếu là người mang thai không có khả năng như vậy đúng không?

Không gian của Cảnh Vân Chiêu so với sân thể dục lớn hơn vô số lần, luyện võ tuy rằng nói là luyện chiêu thức, nhưng thực chất quan trọng hơn chính là thể chất cùng sức lực.

Mỗi ngày cô đều ở trong không gian chạy một đoạn thời gian rất dài, lại điều khí luyện vỡ, hiện giờ đừng nói rằng chạy năm vòng, cho dù chạy thêm năm vòng nữa cũng không thành vấn đề.

"Tớ nghe học sinh ban hai nói, chuyện Cảnh Vân Chiêu mang thai cũng là do Kiều Hồng Diệp truyền ra...." Cảnh Vân Chiêu đang chạy vội, liền nghe thấy bên cạnh có người chỉ chỉ trỏ trỏ nói một câu.

“Không thể nào?"

"Thật đấy, bạn của tớ nói lúc ấy Kiều Hồng Diệp vừa thấy Cảnh Vân Chiêu cùng Cam Cẩn Thần cùng nhau đi học học, sau đó cô ta liền bắt đầu suy đoán lung tung, người khác không hiểu rõ tình huống, liền nghĩ rằng thật sự là vậy........." Nữ sinh kia lại nói.

Ban hai bị ban một bỏ xa một vòng, cho nên lúc này bạn học ban hai vẫn đang đi ngay đằng sau, lời này đến chính Kiều Hồng Diệp cũng nghe được.

Cô ta âm thầm cắn răng, bế tắc đến cực điểm, nhưng lại chẳng có biện pháp nào.

Kiều Hồng Diệp còn đang ở phía sau không cam lòng nhìn chằm chằm Cảnh Vân Chiêu, bước chân ngày càng nặng, lại thấy Cảnh Vân Chiêu cứ như cũ không nhanh không chậm giống như đang tản bộ không có chút mệt mỏi nào, đột nhiên làm cô ta có cảm giác không theo kịp.

Chạy qua vài vòng, hai chân Kiều Hồng Diệp dường như đã không còn là của chính mình nữa, mà bạn học trong lớp vẫn không buông tha cô ta, các hoạt động kế tiếp đều bắt cô ta tham gia, những âm thanh châm chọc mà cô ta chưa từng nghe trước kia vang lên làm đầu cô ta nổ tung, mơ mơ màng màng hồ đồ.

Mà lúc này bên ngoài sân thể dục có một chiếc ô tô ngừng lại, bên trong có một thân ảnh nhìn chằm chằm đám người trong sân thể dục, trên mặt lộ ra chút biểu tình phức tạp.

"Sao vậy Lê thiếu? Không phải là nhìn trúng nữ sinh nào bên trong chứ!? "Người bạn bên cạnh nhịn không được cười nói.

Ánh mắt cũng quét sân thể dục một cái, không khỏi cảm khái một cái, cái tuổi học sinh thật là tốt, dù ở xa như vậy cũng cảm nhận được hơi thở thanh xuân.

"Dù sao cũng tiện đường ngang qua, tớ muốn tìm một người." Khóe miệng Lê thiếu hơi cong, để tài xế mang xe chạy tới cổng trường, thản nhiên tự đắc nhìn sân thể dục, yên lặng chờ đợi không hề nóng nảy.

"Tìm người? Nhà cậu hình như không có thân thích nào ở chỗ này chứ?" Người đàn ông kêu Đỗ Lâm ở bên cạnh kinh ngạc trừng mắt nói.

Tuy rằng nguyên quán của Lê gia tại huyện Hoa Ninh, nhưng Lê Thiếu Vân một năm cũng chỉ về đây vài ngày mà thôi, tại huyện Hoa Ninh bạn bè cũng không nhiều lắm, người thật sự quen biết phòng chừng chỉ có một mình cậu ta, hơn nữa tính tình Lê thiếu giống như một công tử đào hoa, nhưng trên thực tế lại không hề gần nữ sắc, độ kiên nhẫn so với hạt mè nhỏ hơn, chưa bao giờ thấy hắn chờ ai.

"Gần đây thân thể bác trai không phải không thoải mái sao? Vừa lúc tôi quen biết một vị thần y, mang qua khám cho bác trai một chút." Lê Thiếu Vân tùy ý lấy cớ nói với người bạn đang đứng bên cạnh.

Sắc mặt Đỗ Lâm cứng đờ: "Lê thiếu, cậu đang nói gì vậy? Ba của tớ chỉ đau răng....."

"Không phải nói đau răng tuy không phải là bệnh nhưng khi đau lên có thể đau chết người sao? Bác trai đối với tớ không tồi, nên tớ lo lắng." Lê Thiếu Vân mặt không đỏ, tâm không loạn nói.

Nói xong, Đỗ Lâm cạn lời.

Tuy rằng nói không sai, nhưng ba anh còn chưa gặp Lê Thiếu Vân đến ba lần, căn bản không tính là quan hệ tốt, hơn nữa người gọi là thần y không phải nên ở trong núi sâu rừng già lánh đời hoặc là ở trong phòng khám ngây người cả ngày sao? Sao lại ở trong trường học này, nếu là đại học còn được, lại còn là cấp ba.....

Lòng hiếu kỳ của Đỗ Lâm ngày càng tràn lan, theo ánh mắt Lê Thiếu nhìn những học sinh đi tới đi lui, nhưng nhìn tới nửa ngày, cũng không phát hiện ai có tố chất thần y, hơn nữa đều là một đám nhóc dưới mười tám tuổi, còn chưa thành niên đâu!

Lại trôi qua hơn 10-20 phút sau, tiếng chuông tan học vang lên, thời gian tan học giữa trưa cũng tới.

Xe của Lê Thiếu Vân hôm nay rất khiêm tốn, học sinh nhìn ra cũng không có gì đáng chú ý, chỉ là khi Lê Thiếu Vân mở cửa xe đứng bên ngoài, bộ dáng tuấn mỹ đưa tới không ít sự chú ý của các nữ sinh.