Editor: Hye Jin
Kiều Úy Dân càng nghĩ càng giận, nhưng không biết chỗ ở của Cảnh Vân Chiêu, lòng rộn như kiến bò trên chảo nóng, sợ muộn hơn chút nữa thì nhân sâm không còn nữa.
Kiều Hồng Diệp thấy chuyện đã giấu diếm được Kiều Úy Dân, nhịn không được hơi thả lỏng một chút, nhỏ giọng nói: "Ba, con không có tiền."
Tiền của cô bị mấy gã đàn ông ngày hôm qua mang đi hết rồi, sinh hoạt phí cuối tuần không còn lại một xu.
"Không có tiền? Ở bên ngoài rốt cuộc mày mua những gì, không phải hôm trước tao vừa cho mày hay sao?" Đối với đứa con gái này, Kiều Úy Dân ngày càng thất vọng, cảm thấy đứa trước mặt cùng với trong ấn tượng trước kia không phải một người.
Sau khi Diệp Cầm chết, cả cái nhà này ngày càng không như ý, không một ngày được sống yên ổn, xem ra cái nhà thiếu nữ chủ nhân thật là không được!
Kiều Hồng Diệp cúi đầu: " Con...... Con làm rơi tiền......"
Cô không dám nói lời nói thật, đến lúc đó vạn nhất cha làm ầm ĩ lên, mất mặt vẫn là chính mình. Kiều Úy Dân nghẹn một bụng tức, lúc này còn làm rơi tiền, quả thật chính là đen đủi, chẳng trách không được tích sự gì.
Kiều Hồng Diệp từ nhỏ đã được cưng chiều, có khi nào phải chịu nhiều ủy khuất đến như thế này, nhưng mấy ngày hôm nay ba ngày bị Cảnh Vân Chiêu mắng cho hai lần, tâm tư càng trở lên vặn vẹo, Cảnh Vân Chiêu đợi đi, chờ đến khi đi học nhất định phải làm cô ta càng trở lên khổ sở.
Chẳng qua lúc này Kiều Hồng Diệp vẫn không biết, người khổ sở chính là cô ta.
Hoa Tặc làm việc vô cùng đáng tin cậy, bởi vì có Cảnh Vân Chiêu cung cấp tin tức, người bên Hoa Tặc đứng ở trên đường chờ mục tiêu.
"Nhìn xem..... Chậc chậc chậc, nữ sinh này tuổi còn trẻ, không nghĩ tới lá gan lớn như vậy, hẳn vẫn là học sinh phải không?"
"Đây là học sinh của Nhất Trung sao, nhìn mặt thì thanh thuần, sau lưng thật phóng đãng!" Một tên lưu manh khác lại nói.
Bên kia là hai học sinh sóng vai mà đi, một người tên Trương Hào, một người tên Đổng Nghị, hai người đều là hộ hoa sứ giả của Kiều Hồng Diệp, vô cùng trung thành, cũng là bạn cùng lớp của cô ta. Hai người vốn dĩ cũng không chú ý tới đồ vật trong tay hai người kia, nhưng vừa nghe thấy hai chữ "Nhất Trung", nhịn không được hóng hớt.
Chỉ nhìn thấy hai tên lưu mạnh kia dậm chân một cái, "vừa khéo" đem ảnh chụp trong tay nháy mắt rơi xuống đầy đất! Hai bạn học vừa tốt bụng lại vừa tò mò giúp nhặt ảnh chụp lên, nhưng ánh mắt vừa thấy ảnh chụp, nháy mắt như bị sét đánh!
"Đây không phải Kiều Hồng Diệp sao......." Nam sinh tên Trương Hào nhịn không được nói. Đây chính là nữ thần của hai người bọn họ, đúng, không thể nào nhận nhầm người được.
"Ồ? Các cậu biết nữ sinh này sao?" Tên lưu manh kia tức khắc dùng ánh mắt đánh giá nhìn hai người một cái, lại nói: "Có phải nữ sinh này trong trường học rất tùy tiện phóng đãng hay không?"
Trương Hào vội đỏ mặt lắc đầu: "Không phải, Kiều Hồng Diệp rất ôn nhu hiểu chuyện....."
"Nhìn bộ dạng này thì quả thật là ôn nhu, nhưng chắc chắn là không hiểu chuyện, nói cho hai đứa biết, ảnh chụp này chính là huynh đệ trong bang của ta không cẩn thận chụp được, thấy nữ sinh này lớn lên không tồi, da dẻ rất tốt, nhìn thấy bộ dạng hai đứa khá hứng thú, cho hai đứa nhìn một cái...." Lưu manh lại nói.
Từng hình ảnh một được bày ra rõ ràng trước mặt họ.
Nào là hôn nhau cùng đàn ông ở ven đường quần áo không chỉnh tề, vừa nhìn thấy liền biết bọn họ đang làm cái gì!
Hô hấp của Trương Hào cùng Đổng Nghị đều có chút khẩn trương, không thể tin được những gì nhìn thấy trước mắt, đặc biệt là phía sau còn có một bức cùng đàn ông tiến vào khách sạn, làm cho hai người sợ tới không thở nổi.
Kiều Hồng Diệp nữ sinh như vậy, ai mà không thích?
"Được rồi, thích thì thích nhưng vẫn phải trả lại cho anh....." Tên lưu manh đem ảnh chụp thu về, nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lên tiếng nhắc nhở: "Nữ sinh này thủ đoạn rất lợi hại đấy, đến huynh đệ của bọn ta còn quen biết nó, còn nói rằng thủ đoạn của nó rất cao tay, để cho mấy anh em cam tâm tình nguyện làm bao nhiêu việc cho nó, còn đánh gãy chân nam sinh, đúng rồi, còn cướp bóc chính chị gái mình, nhìn xem, hai đứa mày vẫn là cách xa nó ra một chút....."
Hai tên lưu manh này cực kì biết cách đối nhân xử thế, biết đâu là điểm dừng, nói một hồi, chuyện cần nói cũng đã nói xong, mang theo ảnh chụp rời đi giống như chưa hề phát sinh ra chuyện gì hết.
Chỉ dư lại phía sau hai nam sinh Trương Hào cùng Đổng Nghị mắt to trừng mắt nhỏ nhìn lẫn nhau.
"Không, không phải, tớ nằm mơ rồi phải không?" Trương Hào vẻ mặt ngốc ngốc nói.
Đổng Nghị lẩm bẩm mở miệng: "Thật hy vọng là nằm mơ, nhưng căn bản là không phải...... Hóa ra Kiều Hồng Diệp cậu ta, cậu ta không giống như chúng ta thường nghĩ."
Trong trí nhớ của bọn họ, Kiều Hồng Diệp giống như một hồ nước mùa xuân, lời nói ôn nhu, cách nói năng nhẹ nhàng, ánh mắt đầy mật ngọt, chỉ cần liếc mắt một cái làm người khác tan chảy, hận không thể mang đồ tốt nhất của mình dâng cho cậu ta.
Thành tích tốt, ngoại hình tốt, khí chất tốt, tính cách tốt, hết thảy đều giống như một nhân vật nữ chính được khắc họa trong tiểu thuyết, ở bên cạnh luôn có một cảm giác không chân thật, nhưng lại làm người khác cảm thấy thả lỏng, vui vẻ.
Trương Hào cùng Đổng Nghị quan hệ không tồi, hai người đều biết đối phương thích Kiều Hồng Diệp, nhưng vì sợ mang lại bối rối cho Kiều Hồng Diệp, bọn họ còn đồng ý với nhau cạnh tranh công bằng, hai người đều khát vọng có một ngày thắng được mối tình đầu tốt đẹp này, thậm chí còn nghĩ tới sau này sẽ cùng thi vào một trường đại học với Kiều Hồng Diệp, trở thành một đôi thanh mai trúc mã để mọi người đều hâm mộ.
Nhưng sự thật đột nhiên cho họ một cái tát vào mặt.
Những hành động, cử chỉ trên ảnh chụp đó bọn họ nghĩ cũng chưa từng nghĩ, bởi vì có cảm giác như vậy là mạo phạm đối với nữ thần, sẽ làm tình yêu ở đáy lòng bọn họ trở nên xấu xí biến thái.
Hai người giống như mất hồn, so với tin tưởng Kiều Hồng Diệp là người thế này, họ thà Kiều Hồng Diệp cùng bạn thân của mình thành đôi còn hơn, ít nhất nữ thần vẫn sạch sẽ.
"Làm sao bây giờ? Cậu còn muốn tiếp tục theo đuổi cậu ta sao?" Đi thật lâu, mắt thấy sắp sửa vào trường học, Trương Hào đột nhiên mở miệng hỏi một câu.
Đổng Nghị lắc đầu: “Không biết nữa, tớ không thể nào chấp nhận được người như cậu ta, cậu không nghe hai người kia nói sao? Kiều Hồng Diệp, còn đánh gãy chân người khác...... Đúng rồi, cậu nhớ rõ Chu Thành Triết ban ba không? Vừa mới lên cấp ba, hắn ta thích Kiều Hồng Diệp, mỗi ngày đều viết thư tình đưa cơm trưa, còn bắt chúng ta cách xa Kiều Hồng Diệp một chút, làm rất nhiều trò trước mặt bạn học nói Kiều Hồng Diệp là bạn gái hắn ta, chỉ là không bao lâu, hắn ta bị một đám côn đồ đánh, cũng không bắt được người hành hung....."
"Tớ đương nhiên nhớ rõ, chân của hắn ta bị thương rất nghiêm trọng, ở nhà dưỡng hơn cả tháng, thời điểm đi học trở lại còn đi khập khiễng, rất nhiều bạn học sau lưng cười nhạo hắn ta là đồ què, sau đó hắn ta chịu không nổi đả kích thôi học....." Trương Hào cười khổ nói.
"Còn có Cảnh Vân Chiêu...... Trước mặt chúng ta Kiều Hồng Diệp đều làm bộ rất quan tâm cô ấy, nhưng trên thực tế lại tìm lưu manh đến cướp Cảnh Vân Chiêu, lại nói Cảnh Vân Chiêu chỉ là một nữ sinh, vạn nhất phát sinh chuyện không hay thì làm sao?"
Đổng Nghị lại lẩm bẩm một câu.
Nói xong một hồi, hai người đều cảm thấy có một số việc như rõ ràng ngay trước mắt.
Tỷ như vì sao mỗi lần nhìn thấy Kiều Hồng Diệp Cảnh Vân Chiêu luôn là một gương mặt lạnh tanh, tỷ như vì sao trường học lại đồng ý để cho Cảnh Vân Chiêu rời Kiều gia, lại tỷ như vì sao những lời đồn đó của Cảnh Vân Chiêu.....
Bọn họ là những người thân cận Kiều Hồng Diệp, bọn họ so với bạn học khác đều rõ ràng, rất nhiều lời đồn đều là bắt nguồn từ lời nói Kiều Hồng Diệp trong lúc vô ý tuôn ra.
Bởi vì tin tưởng Kiều Hồng Diệp, cho nên cảm thấy những gì Cảnh Vân Chiêu làm so với Kiều Hồng Diệp nói càng nghiêm trọng hơn, nhưng sự thật thì sao?
Bọn họ căn bản không hề biết, thậm chí rất nhiều thời điểm vì giúp Kiều Hồng Diệp hết giận, còn cố ý nói oan uổng Cảnh Vân Chiêu.....