Chương 53: CHƯƠNG 53. GÁNH TỘI THAY

Editor: Hye Jin

Cảnh Vân Chiêu nheo nheo mắt, phản ứng của Kiều Hồng Diệp cũng nằm trong dự kiến của cô. Kiều Hồng Diệp tuổi tuy rằng không lớn, nhưng từ nhỏ tâm tư đã xiêu vẹo, hơn nữa còn thừa hưởng hết tật xấu của đôi cha mẹ Kiều Úy Dân và Diệp Cầm, tâm tư lại các ác độc.

Nếu lúc này mà Kiều Hồng Diệp cúi đầu nhận lỗi, Cảnh Vân Chiêu ngược lại còn cảm thấy có vấn đề.

Lúc Kiều Hồng Diệp thốt ra lời này, trong mắt Tào Hành giống như tóe ra lửa: "Không được nghe cô ta nói bậy! Cô ta chính là giúp tôi theo dõi! Trước kia còn nhờ tôi bắt nạt Cảnh Vân Chiêu này!"

Thuận thế Kiều Hồng Diệp nước mắt ngắn nước mắt dài: "Anh...... sao anh có thể nói như vậy! Rõ ràng tôi chỉ gặp qua anh một lần mà thôi, vừa mới thật sự không phải là tôi báo cảnh sát, anh không thể oan uổng tôi..... Chú cảnh sát, chú nhất định phải điều tra cho rõ, Cảnh Vân Chiêu là chị gái của cháu, hai người kia cũng là bạn cùng trường, sao cháu phải làm hại bọn họ?"

Tô Sở phồng má, tức giận dậm chân, sắc mặt đỏ bừng.

Mấy viên cảnh sát nhìn Kiều Hồng Diệp khóc thương tâm như vậy, nhìn qua là một nữ sinh hiền lành, yếu đuối, lại còn đáng thương ngoan ngoãn, làm sao cũng nhìn không ra là em học sinh này đang nói dối?

Đối với loại lưu manh như Tào Hành càng bất mãn, cái tên côn đồ quá quắt, nữ sinh này chỉ là trùng hợp đi tới, thế mà bị hắn một hai bắt người ta gánh tội cùng, quả thực chính là tai họa của Tổ quốc!

"Cháu gái nhỏ yên tâm, chúng tôi sẽ không oan uổng bất cứ ai, sau này cháu ra đường nhất định phải chú ý, gặp được người xấu như vậy trước tiên cần báo cảnh sát, cũng tránh để cho người khác hiểu lầm." Cảnh sát nói một câu, đưa Tào Hành kéo vào trong xe.

Tào Hành trong lòng oán hận đến cực điểm, con tiện nhân, chưa hỏi đã khai, khiến hắn ta chui đầu vào lưới, thật quá mất mặt!

Con tiện nhân Kiều Hồng Diệp dám lừa hắn, lúc đột nhập vào vì tiết kiệm thời gian, tìm phòng Cảnh Vân Chiêu, lại mất hơn mười phút mở cửa, lục tung cả phòng Cảnh Vân Chiêu nhưng căn bản chẳng có cái gì gọi là nhân sâm cả, thậm chí tiền mặt cũng không có một tệ, tuyệt đối chính là một con quỷ nghèo!

Con đàn bà này cố ý dùng nhân sâm lừa hắn!

Tào Hành bị bắt đi, Kiều Hồng Diệp liền thở dài nhẹ nhõm, Cảnh Vân Chiêu nhìn bộ dạng này của cô ta, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Cô ta cho rằng bắt Tào Hành một người gánh tội thay là được? Thông minh đúng là thông minh, nhưng suy nghĩ vẫn còn ấu trĩ!

Kiếp trước cô ở trong ngục giam ngây ngốc mười mấy năm kiến thức pháp luật cũng biết được không ít, Tào Hành ăn cắp chưa thành, cũng không phải là tội nặng, hơn nữa lúc ấy trong phòng không có người, hắn ta cũng không uy hiếp an toàn của ai, tình huống như vậy, phạt tù cơ bản là không có khả năng.

Nhiều lắm chỉ là bị giam một khoảng thời gian ngắn mà thôi, bản án giống như bản án cũ kiếp trước giáng xuống đầu cô, không có khả năng.

Sự tình chặn đường cô lần trước cũng không rõ ràng Tào Hành vì sao phải bỏ trốn, bởi vì những tên côn đồ khác nếu muốn đem Tào Hành nói ra cũng sẽ không chờ đến bây giờ. Chỉ cần Tào Hành đủ cứng rắn, đến chết không thừa nhận, những người khác cũng không đem tội danh đổ lên đầu hắn được, không có chứng cứ, lời làm chứng của cô căn bản không có hiệu quả mang tính quyết định, nói cách khác, Tào Hành chỉ trở thành đối tượng bị đưa vào tầm quan sát của cảnh sát mà thôi, một thời gian ngắn thôi sẽ không sao hết.

Đến lúc đó Kiều Hồng Diệp còn có thể vui vẻ sao?

Cảnh Vân Chiêu cũng sẽ không lương thiện tới mức nhắc nhở Kiều Hồng Diệp, chỉ là đi tới phía trước, từ trong cặp sách lấy ra thứ mà Kiều Hồng Diệp cô ta tham lam muốn trộm cho bằng được.

"Kiều Hồng Diệp, chúng ta là người sáng mắt không nói chuyện mờ ám, cô không phải muốn tìm cái này sao? Đáng tiếc, đừng mơ.

Cảnh Vân Chiêu cố ý khiêu khích, lại nói: "Một gốc nhân sâm lớn như vậy, tối nay tôi sẽ mang về điều chế, điều chế thành cao để làm đẹp, dùng để dưỡng da dưỡng dung, không cho cô có cơ động tới một lần nào nữa, thế nào? Vui không?"

Cảnh Vân Chiêu đem nhân sâm giơ ra trước mặt Kiều Hồng Diệp, khoảng cách hơn một cánh tay, Kiều Hồng Diệp nhìn rất rõ ràng.

Nói xong những lời này, cô đem đồ nhét trở lại vào cặp sách, nhìn Kiều Hồng Diệp lộ ra một nụ cười khiêu khích, rồi xoay người cùng Cam Cẩn Thần Tô Sở lên lầu.

Hai mắt Kiều Hồng Diệp tròn xoe, không thể tin được Cảnh Vân Chiêu lại vũ nhục cô ta như vậy, còn làm trò trước mặt cô ta, một hai phải nói rằng sẽ dùng nhân sâm như thế nào! Chuyện hôm nay đã xảy ra như vậy, Kiều Hồng Diệp chỉ thấy đầu dường như " Ong" một cái như muốn nứt ra.

Nhân sâm không trộm được còn đắc tội Tào Hành, cô ta nhờ Tào Hành động thủ vốn dĩ chính là lừa ba mình, đợi tới ngày mai, cô ta khẳng định còn phải giải thích với Kiều Úy Dân, nếu ba cô ta lại đi trộm.....

Có thể trộm được thì tốt, nhưng nếu trộm không được, cô ta sợ rằng chính mình không chịu nổi đả kích này. Huống chi Cảnh Vân Chiêu đã đề phòng trước, vạn nhất người mà ba phái tới cũng bị bắt, đến lúc đó liền thực sự xong đời.

Trong lòng Kiều Hồng Diệp ngũ vị tạp trần, cũng không biết bây giờ nên làm gì mới tốt. Mơ mơ màng màng rời tiểu khu rời, ven đường có ánh đèn lập lòe làm thân ảnh trở nên cô đơn, tiểu khu cách khách sạn mấy hẻm nhỏ, nhưng ngõ nhỏ này buổi tối không có bao nhiêu người qua lại, Kiều Hồng Diệp vừa nhìn thấy khách sạn, giây tiếp theo đã bị người khác túm chặt.

"Các người muốn làm gì!" Kiều Hồng Diệp kinh hoàng nhìn mấy người đàn ông phía sau, toàn thân nổi da gà.

Cầm đầu chính là Hoa Tặc, chỉ thấy hắn ta cười nham hiểm, hai mắt như radar quét nhìn Kiều Hồng Diệp một cái: "Cô bé này lợi hại nhỉ, dám đem Tào Hành lăn lộn như vậy, đức hạnh này không ra nhập cùng anh em của chúng ta thật đáng tiếc."

Hắn ta vẫn luôn theo dõi Kiều Hồng Diệp này, những việc vừa rồi phát sinh hiển nhiên cũng thu vào mắt.

Không thể không nói, nha đầu Cảnh Vân Chiêu kia thật thông minh, nhưng Kiều Hồng Diệp cũng không hề kém, trách không được trước kia có thể lừa Tào Hành giúp cô ta làm nhiều việc như vậy.

Tuy là tuổi vẫn còn nhỏ, mới bị chút kinh sợ đã đem Tào Hành khai ra, Tào Hành kia chính là một con rắn độc mang thù, chút tội danh nho nhỏ này cùng lắm để cho hắn ta ở trong đó ngốc hơn mười ngày, chờ sau khi ra ngoài được, Kiều Hồng Diệp muốn khóc cũng không kịp.

"Tôi không hiểu các người nói gì......" Kiều Hồng Diệp sắc mặt trắng bệch lắc lắc đầu.

Hoa Tặc phun ra một cục đờm: " Đừng sợ, chúng ta..... chỉ tìm mày thu chút lợi lộc mà thôi."

Tào Hành trước kia hắn ta vốn đã không vừa mắt, sau chuyện náo loạn đó cũng là cơ hội để hắn ta đánh chiếm thế lực, chỉ là Tào Hành trốn rất sâu không ai bắt được, nhưng hiện tại xem ra, bắt hay không bắt cũng chẳng sao, để hắn ta nhảy nhót thêm một đoạn thời gian cũng tốt.

"Các người muốn làm gì? Tôi căn bản không quen biết các người, tôi cùng Tào Hành không có quan hệ gì hết, tôi cũng là người bị hại!" Kiều Hồng Diệp vội vàng nói.

Khẳng định là người Tào Hành trêu chọc phải, vì sao muốn tính đến trên đầu cô ta chứ!

"A! Các huynh đệ, nó nói nó là người bị hại!" Hoa Tặc càng coi thường đứa con gái này, một chút nghĩa khí cũng không có, cười nhạo một tiếng, lại nói: "Tào Hành giúp mày cũng hai ba năm rồi phải không? Hắn trong bóng tối lén lút giúp mày hù dọa vài người, tất cả tuổi đều nhỏ, nghiêm trọng nhất là đánh một người tới gãy chân, bây giờ còn để lại di chứng, chị gái của mày còn suýt nữa bị hắn ta cưỡng hiếp, những việc này mày cho rằng là từ trên trời rơi xuống sao?"

Hoa Tặc vừa nói, Kiều Hồng Diệp sợ tới mức không dám cả thở.

Người cô ta ghét không chỉ có mình Cảnh Vân Chiêu, trước kia cô ta tự xem Cảnh Vân Chiêu là một chủ một tớ sống chung một mái nhà, một giây cô ta đều bắt nạt Cảnh Vân Chiêu, muốn cho cô ta sống không yên ổn, nhưng người khác thì không thể, cho nên cô ta đành phải để Tào Hành hỗ trợ, sau lưng đánh không ít người, nhưng tuyệt đối không ai biết những việc đó là cô ta làm.

Sau khi kết giao cùng Tào Hành, cô ta liền cảm thấy việc gì cô ta muốn đều có thể làm, không thích ai thì người đấy sẽ xui xẻo, nhưng lại chưa từng bị người khác nghi ngờ, cô ta cho rằng chỉ cần Tào Hành giúp mình giữ bí mật là được!