Editor: Hye Jin
Cảnh Vân Chiêu lắc lắc tay, dáng vẻ hơi dọa người, cười nhếch môi, lạnh lùng cười một tiếng, nặn ra một câu: "Thật là xin lỗi, chị không khống chế được tát em một cái, thật xin lỗi, sau này chị sẽ không như vậy nữa! Em cảm thấy như vậy được không?"
Mỗi lần Kiều Hồng Diệp nói xong những lời đó sẽ là thái độ nhận sai, nếu cô không tha thứ thì giống như cô là người rất ác độc hẹp hòi vậy, hơn nữa trước kia còn có Diệp Cầm làm chỗ dựa, Kiều Hồng Diệp càng thêm không chút kiêng kỵ, nhưng cô không phải Cảnh Vân Chiêu trước đây!
Kiều Hồng Diệp trợn to hai mắt, nước mắt rơi xuống không tốn tiền : "Sao chị, tại sao có thể đánh em. . . . . ."
"Em có thể khắp nơi bịa đặt về tôi, tại sao tôi không thể dạy dỗ em một chút?! Một cái tát này chẳng qua em đau mấy phút mà thôi, còn những lời đó của em sẽ mang đến cho tôi bao nhiêu phiền toái thì trong em rất rõ ràng, Kiều Hồng Diệp, trước kia tôi nhẫn nhịn cô cũng không có nghĩa để cho cô muốn tùy ý làm bậy, hôm nay chỉ là một bạt tay mà thôi, nhưng nếu như lần sau lại để cho tôi nghe thấy lời nói bậy truyền ra từ trong miệng cô, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu!"
Cảnh Vân Chiêu nói xong, ngạo nghễ đi ra ngoài từ giữa đám nữ sinh, bóng lưng lạnh lùng làm cho người ta sinh ra một sự sợ hãi.
Mặc dù đều là đồng trang lứa, nhưng không thể không nói, tất cả mọi người cảm thấy Cảnh Vân Chiêu không giống với họ.
Trước kia, Cảnh Vân Chiêu làm cho người ta có cảm giác chỉ có thể nhìn thấy không thể chạm đến được, vĩnh viễn ngăn cách chính mình với mọi người, mà gần đây, lạnh lùng, im lặng nhưng đầy tự tin kiêu ngạo, đôi khi vẫn như cũ hoàn toàn biến mất, im lặng trong thế giới chính mình nỗ lực học tập, đọc sách, không để ý đến chuyện bên ngoài, nhưng một khi chạm đến điểm mấy chốt của cô, sẽ thấy giống như núi lửa phun trào vậy, đôi mắt kia mang theo thù địch và hận thù.
Kiều Hồng Diệp vẫn còn đứng ở cửa lớp học, cắn môi đến đỏ bừng, mắt hơi sưng, hai hàng lệ cũng không ngừng tuôn rơi.
Mấy nữ sinh vây quanh an ủi cô ta, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Nói Cảnh Vân Chiêu không nói lý? Nhưng hình như người ta chỉ là yêu cầu Kiều Hồng Diệp không được nói năng lung tung mà thôi, dù sao trong trường học chuyện yêu đương rất nghiêm trọng, ngộ nhỡ bị giáo viên biết, cũng sẽ bị giáo huấn một phen.
Còn nói Cảnh Vân Chiêu quá bạo lực? Là có chút. . . . . . Nhưng mà không ai dám nói đến chuyện đó!
Dáng vẻ Kiều Hồng Diệp đáng thương, khóc nhiều đến nỗi khiến cho mấy cái nam sinh đau lòng không thôi, hận không thể thay Kiều Hồng Diệp hung hăng dạy dỗ Cảnh Vân Chiêu một phen.
Đặc biệt là Tưởng Hạ, vừa lên lầu đã thấy dáng vẻ này của Kiều Hồng Diệp, lập tức luống cuống: "Kiều, Kiều Hồng Diệp, sao cậu khóc? Ai bắt nạt cậu cậu nói với tớ đi, tớ thay cậu dạy dỗ người đó!"
Kiều Hồng Diệp là nữ thần của cậu ta, bình thường cười lên dịu dàng đáng yêu thế nào, bây giờ lại có người không có mắt bắt nạt cô thành ra như vậy!
Khóc lợi hại như vậy, là bị đánh hay bị người chiếm tiện nghi?
Kiều Hồng Diệp lắc đầu liên tục, cô ta cũng có chút ấn tượng đối với người trước mắt, biết cậu ta là lớp trưởng ban nhất, mặc dù không có nổi tiếng như Cam Cận Thần, nhưng dáng dấp cũng rất soái, được rất nhiều nữ sinh yêu thích, có đôi khi nhìn thấy cô ta sẽ chào hỏi một chút, thỉnh thoảng lại còn nói chuyện đôi ba câu.
"Cậu lắc đầu làm gì, chẳng lẽ là bị giáo viên dạy dỗ? Bây giờ không phải là còn chưa lên lớp à. . . . . ." Tưởng Hạ nào hiểu suy nghĩ của nữ sinh, ngược lại nói.
Kiều Hồng Diệp bên cạnh còn có không ít nam sinh nữ sinh làm hộ hoa sứ giả, vừa thấy Kiều Hồng Diệp uất ức như thế, liền nói: "Còn không phải là Cảnh Vân Chiêu lớp các cậu! Mới vừa rồi Hồng Diệp chỉ là hỏi cậu ấy có yêu đương với Cam Cận Thần hay không mà thôi, dĩ nhiên là bạn ấy ra tay với Hồng Diệp của chúng ta, cậu xem mặt mũi bị đánh này, đều đỏ rồi!"
Trong lòng Tưởng Hạ "Lộp bộp" một tiếng, nhìn Kiều Hồng Diệp biểu tình có chút sững sờ.
Là Cảnh Vân Chiêu đánh sao? Họ không phải hai chị em sao?
Mặc dù trong lòng Tưởng Hạ, Cảnh Vân Chiêu thực không hiểu chuyện bằng em gái Kiều Hồng Diệp, nhưng trong nội tâm cậu ta lại luôn tin tưởng, dù sao Cảnh Vân Chiêu cũng là chịu ân huệ của nhà họ Kiều, cho dù bình thường xa lánh với Kiều Hồng Diệp, nhưng bản chất nên nhường nhịn em gái, nào sẽ nghĩ tới sự thật hoàn toàn ngược lại!
Tưởng Hạ nhất thời có chút mất tự nhiên, từ lần trước sau khi cậu ta bị Cảnh Vân Chiêu chính đốn một trận, cậu ta tránh còn không kịp làm sao chủ động trêu chọc cô ta chứ?
Nhưng bây giờ Kiều Hồng Diệp khóc thương tâm như thế, cậu ta đau lòng muốn chết, nếu không tìm Cảnh Vân Chiêu nói cho ra lẽ Kiều Hồng Diệp không phải sẽ thất vọng về cậu ta hay sao?
Trong lòng Tưởng Hạ bị suy nghĩ tìm hay không tìm Cảnh Vân Chiêu làm cho vô cùng rối rắm, trong lòng Kiều Hồng Diệp lại càng khinh bỉ nam sinh này đến cực hạn.
Cô ta cũng không phải là người mù, người này đã bày tỏ ý tốt với cô ta mấy lần rồi, không thể nào chỉ vì quen biết với cô ta, nhất định là thích cô ta mới có thể như vậy, có thể để cho rất nhiều nữ sinh thích Tưởng Hạ thấy cậu ta phí tâm phí sức với cô như thế nào, trong lòng cô ta dĩ nhiên là kiêu ngạo, nhưng mặc dù cô ta tin tin với sức hấp dẫn của mình, cô rất thất vọng về Tưởng Hạ.
Có phải ánh mắt của những nữ sinh thích Tưởng Hạ có vấn đề hay không? Mặc dù dáng dấp Tưởng Hạ không tệ, nhưng chỉ là một bao cỏ mà thôi, cũng không có bản lãnh ra mặt cho người phụ nữ, căn bản là không tính là người đàn ông, nói là phế vật cũng còn kém nhiều lắm!
"Cậu gương mặt cậu không sao chứ?" Tưởng Hạ im lặng một lúc, lời nói không hề nói đúng trọng điểm.
Kiều Hồng Diệp trong lòng sụp đổ, khóc càng dữ dội hơn.
Tưởng Hạ luống cuống tay chân: "Vậy nếu không tớ đi mua chút thuốc bôi lên cho cậu nha?"
Trong lòng Kiều Hồng Diệp xem thường Tưởng Hạ vô cùng, hận không thể ném tên ngu ngốc này xuống dưới!
Vốn dĩ Kiều Hồng Diệp là muốn có người cam tâm tình nguyện ra mặt thay cô ta, lại không nghĩ rằng tới là một con hàng vô dụng như vậy!
Bây giờ cô ta chỉ có thể khóc chốc lát mà thôi, nếu tiếp tục khóc nữa, người khác không phải sẽ càng chỉ trích Cảnh Vân Chiêu, mà ngược lại có thể có người nói cô ta làm bộ, diễn kịch cũng phải đến lúc hạ màng, lúc này không thể làm gì khác hơn là lau nước mắt, chuẩn bị trở về lớp.
"Kiều Hồng Diệp cậu đừng đi, tớ sẽ đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra một chút! Khuôn mặt rất quan trọng......" Đây chính là người trong lòng của cậu ta, Tưởng Hạ làm sao có thể khiến Kiều Hồng Diệp "thoái chí nản lòng" rời khỏi được, cậu ta quyết tâm muốn khuyên bảo nữ thần của mình.
Kiều Hồng Diệp không nhịn được trừng mắt liếc cậu ta một cái, lại thu liễm cảm xúc, nhìn qua ngược lại giống như nữ sinh nũng nịu: "Không cần cậu quan tâm......"
Trong lòng Tưởng Hạ tê dại: "Không, cậu bị thương ở trước cửa lớp chúng tôi, đều tại tớ không quản lý tốt bạn học, tớ sẽ phụ trách với bạn, chúng ta đi bệnh viện, cậu xem mặt của cậu cũng sưng lên rồi đó, nếu bỏ mặc không quan tâm sẽ nhìn không tốt đâu."
Tưởng Hạ nói xong, tay kia cũng không thành thật, cầm lòng không đậu đưa tay xoa lên khuôn mặt Kiều Hồng Diệp.
Đầu ngón tay lạnh như băng vừa mới chạm đến, Kiều Hồng Diệp lập tức trợn to hai mắt, lùi lại mấy bước: "Cậu đừng chạm vào tớ!"
Cái này Tưởng Hạ là cố ý đi! Chẳng lẽ là muốn tạo tin đồn với cô ta?
Sau lưng Kiều Hồng Diệp không ít người rình rập, cho nên những chuyện gì mà dễ gây ra lời đồn càng phải chủ động tránh đi, mặc dù cô ta quan hệ tốt với nhiều nam sinh, cũng có rất nhiều người theo đuổi cô ta, nhưng chưa bao giờ cô ta biểu hiện hành động thân mật gì ở trước mặt người khác, hành động này của Tưởng Hạ đã đụng vào điểm mấu chốt của cô ta rồi.
"Tớ là nói, mặt tớ còn đâu, cậu không được chạm loạn, tớ cũng không cần cậu đưa tớ đi bệnh viện." Kiều Hồng Diệp hít sâu một hơi, thu liễm lại nói
Bản tính của Tưởng Hạ vốn tự cho mình là đúng, lúc này làm sao cảm thấy được mình gây phiền toái cho Kiều Hồng Diệp, ngược lại cảm thấy Kiều Hồng Diệp quá mức thiện lương hiểu chuyện, nhất định là không muốn phiền toái cậu mới khách xáo như thế!
Vừa nghĩ tới đưa kiều Hồng Diệp đi bệnh viện không chỉ có thể phục vụ vì người thương, còn có cơ hội đơn độc cùng người thương, ánh mắt Tưởng Hạ cũng sáng lên.