Editor: Hye Jin
Người đàn ông này dáng người cao lớn đĩnh đạc, khoảng chừng 24 - 25 tuổi, cổ áo sơ mi trắng mở nhỏ, lộ ra một sợi dây chuyền màu bạc song hoàn, chất liệu đặc biệt cũng không hoa lệ, vội vã ra ngoài, trên tay còn đang cầm một cái áo khoác xanh biển. Chỉ là, dường như cũng không lạnh, thân thể hơi nghiêng về phía sau, mày khẽ cau lại.
Lúc này Cảnh Vân Chiêu mới chú ý tới diện mạo của anh ta, rất đẹp trai, mặc dù đôi mắt hoa đào không mang nụ cười nhưng rất thu hút, môi mỏng, da trắng, hoàn mỹ.
Chỉ là nhìn qua quần áo lụa là, mang theo vài phần ăn chơi hơn nữa diện mạo này, diện mạo chiêu hoa đào a.
Cảnh Vân Chiêu vẫn cảm thấy, nam nhân nên giản dị một chút mới tốt, diện mạo một nam nhân mà còn ưu tú hơn cả nữ nhân, người bình thường không thể khống chế nổi.
Ánh mắt dừng lại chỉ mấy giây, trực tiếp quay qua chỗ khác.
"Dáng vẻ của tôi khó coi lắm sao?" Hành động của Cảnh Vân Chiêu gây sự chú ý của đối phương, con ngươi đen như mực nhìn chằm chằm cô, cũng quan sát, đánh giá một phen một lúc rồi.
Cảnh Vân Chiêu có chút cảm thấy không giải thích được: "Hoàn hảo."
Hoàn hảo? Lê Thiếu Vân mỉm cười, sống đến tuổi này, vẫn là lần đầu có người dùng hai chữ này hình dung diện mạo của anh như vậy.
Mới vừa ở khách sạn, anh dựa vào một góc ở lầu dưới, cái tên "Cảnh Vân Chiêu" được nhắc liên tục, sau lại xảy ra một màn kia, anh chính mắt nhìn thấy nữ sinh này chạy như bay từ lầu hai xuống, hình như chính là nhân vật chính được đám nhóc đó nhắc đến.
"Mới vừa dùng đồ ăn thừa đuổi người chính là cô phải không?" Lê Thiếu Vân cười tủm tỉm mở miệng hỏi.
Có thể nói, đĩa đồ ăn thừa là nguồn gốc phát sinh huyết án này.
"Không sai, nhưng vị tiên sinh này, là nhân viên phục vụ của các người đưa thức ăn còn dư lại của người khác đến trước mặt của tôi trước, tôi chỉ ăn miếng trả miếng không có vấn đề gì chứ?" Cảnh Vân Chiêu theo bản năng nói.
Hành động của người đàn ông này thật khó hiểu, chẳng lẽ thấy cô tuổi còn nhỏ, liền đẩy cô gánh vác sự cố lần này sao?
Vừa nhìn dáng vẻ xù lông phòng bị của Cảnh Vân Chiêu, Lê Thiếu Vân nói: "Dĩ nhiên là không có vấn đề, tôi chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi."
Cảnh Vân Chiêu nhìn anh ta một cái, không tiếp tục phản ứng, dù sao Dương Điềm Điềm còn nằm ở nơi đó, những chuyện khác thì trở về rồi nói.
Nhà hàng Hương Hải vốn ở vị trí trung tâm huyện Ninh Hương, cách bệnh viện cũng chỉ có mấy con phố mà thôi, chẳng bao lâu đã đến nơi, Dương Điềm Điềm được đẩy vào phòng cấp cứu, còn dư lại hai người Cảnh Vân Chiêu mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Nhưng lúc này Cảnh Vân Chiêu đột nhiên nhớ tới, hình như Diệp Thanh chạy mất rồi. Mới vừa rồi lúc xe cứu thương đến, hiển nhiên không thấy Diệp Thanh, kẻ gây ra tai họa khẳng định phải có mặt chứ.
Dương Điềm Điềm vào bệnh viện, sau khi những bạn học khác hoàn hồn, một lúc sau cũng đã đến bệnh viện, có bạn học đã gọi điện thoại đến nhà họ Dương.
Lúc cha mẹ Dương Điềm Điềm nghe được tin tức kia cũng có giật mình, con gái đi ăn cơm với bạn bè lại bị đưa vào bệnh viện! Chỉ đợi cha mẹ cô ấy chạy tới nơi, vết thương của Dương Điềm Điềm đã băng bó kỹ, người cũng đang hôn mê nằm trong phòng bệnh.
"Anh là chủ Hương Hải Lâu phải không? Con gái tôi đến nhà hàng các người ăn cơm lại xảy ra chuyện nằm viện. Nếu xảy ra chuyện không may, tôi chính là liều mạng cũng phải đòi lại công đạo!" Mẹ Dương vừa đến, đi thẳng đến phòng bệnh, thấy dáng vẻ của con gái, đau lòng quay đầu nhìn về phía Lê Thiếu Vân hung hăng nói.
Cảnh Vân Chiêu khẽ nhíu mày, phức tạp nhìn Lê Thiếu Vân một cái.
Theo cô thấy, trách nhiệm của Lê Thiếu Vân thật sự cũng không lớn, nếu như không phải là Diệp Thanh cố ý muốn gây chuyện, cũng không gây ra tình huống như vậy, huống chi Lê Thiếu Vân một đường đưa người tới đây, chi phí bệnh viện cũng đều đã nộp đầy đủ, vẫn là một ông chủ có trách nhiệm.
Đương nhiên, cha mẹ Dương Điềm Điềm cũng chỉ biết là con gái bị thương ở khách sạn, hoàn toàn không biết quá trình, nên có phản ứng như thế cũng là bình thường.
Thái độ của Lê Thiếu Vân vô cùng khiêm tốn, cũng không mở miệng phản bác, ngược lại những bạn học khác có chút không nhịn được.
"Dì Dương, thật ra thì chuyện này không trách khách sạn được, đều là do Diệp Thanh gây chuyện, Diệp Thanh làm nước đồ ăn thừa bắn vào trên người của Điềm Điềm hơn nữa thái độ cũng không tốt, Điềm Điềm muốn đi, nhưng Diệp Thanh không cho đi, hai người lôi kéo không cẩn thận Điềm Điềm bị ngã......" Vừa nhìn những bạn học khác muốn mở miệng, Tưởng Hạ nhanh nhảu thay mặt nói trước.
Dì Dương vừa nghe, sắc mặt cũng không tốt: "Không cẩn thận? Xuống tay ác như vậy, đâu giống không cẩn thận....! Vừa nãy bác sĩ cũng có nói, mắt phải này của Điềm Điềm thiếu chút liền bị hủy! Đầu thì bị thương nghiêm trọng. Nếu sau này để lại sẹo thì làm thế nào đây! Đúng rồi, ai là Diệp Thanh! Có phải là ngươi hay không?"
Cảnh Vân Chiêu đứng ở đó, cũng là người đưa Dương Điềm Điềm đến bệnh viện, nhìn qua cũng là người lo lắng nhất, cho nên mẹ Dương theo bản năng lại cảm thấy cô gái trước mắt này chính là Diệp Thanh.
"Dì à, dì nhận lầm người rồi." Lê Thiếu Vân chủ động nói giúp: "Em ấy tên Cảnh Vân Chiêu, nếu như không phải em ấy sơ cứu vết thương ở mắt của con gái dì, e rằng con mắt kia chưa chắc đã cứu được”
Mặc dù Lê Thiếu Vân trẻ tuổi, nhưng khí thế có chút dọa người, thu liễm lại chút khí chất, thái độ nhìn qua hết sức nghiêm túc.
Cha mẹ Dương có chút không tin được.
Là cô nữ sinh này xử lý vết thương cho con gái họ sao? Làm sao có thể chứ?
Sau khi đến bà đã hỏi bác sĩ rõ ràng, bác sĩ nói vết thương trên trán chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là về sau có thể sẽ để lại sẹo, nhưng nhờ kịp thời sơ cứu mắt phải, nếu không cho dù không mù thì thị lực sẽ không được như trước nữa.
Lúc ấy bọn họ còn nghĩ, trong khách sạn nhiều người, hẳn là con bà tốt số gặp được vị bác sĩ nào ra tay giúp đỡ, không nghĩ đến, người này lại là bạn học của con gái mình?
Cha mẹ Dương nhìn Cảnh Vân Chiêu đầy hoài nghi, lại nhìn những người khác, chỉ thấy những người khác cũng đều gật đầu ngầm thừa nhận, lúc này không thể không tin.
"Dì à, dì nhất định không nên trách Cảnh Vân Chiêu, mặc dù chuyện này bởi vì cậu ấy, nhưng tốt xấu cũng đã đền bù sai lầm......" Cha mẹ Dương vừa định cảm tạ, Tưởng Hạ lại lắm miệng.
Thái độ của Tưởng Hạ hết sức chân thành, thậm chí còn quá mức nghiêm túc, có lẽ mọi người nghĩ rằng là cô cố ý.
"Có ý tứ gì?" Cha Dương sắc mặt lạnh lùng gặng hỏi
"Là như thế này, mọi người đang dùng cơm ở đại sảnh tầng dưới, Cảnh Vân Chiêu và nữ sinh bên cạnh cậu ấy ở phòng khách quý trên lầu, bởi vì cậu ấy đưa lại đây một dĩa đồ ăn thừa, chọc Diệp Thanh mất hứng, Điềm Điềm nói thay cho Cảnh Vân Chiêu vài câu, cho nên Diệp Thanh mới tức giận trên người Điềm Điềm......" Tưởng Hạ từng chữ từng câu giải thích.
Lời hắn nói hoàn toàn đem Cảnh Vân Chiêu thành một người độc ác.
“Tưởng Hạ ngươi có còn là con người không, bản lĩnh đổi trắng thay đen cũng quá mạnh đi.” Tiêu Hải Thanh tức giận nói.
Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng: "Chú dì, cháu với Diệp Thanh có chút mâu thuẫn không sai, nhưng cũng không phải cháu gây chuyện trước, chính là hai người cháu dùng cơm ở trên lầu, hoàn toàn không rõ ràng tại sao lầu dưới đột nhiên lại đánh nhau, nếu như nguyên nhân là cháu, cháu sẵn sàng chịu trách nhiệm, nhưng nếu có người cố ý đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người cháu, cháu không nhận, hơn nữa tin tưởng rằng tất cả bạn học ở đây cũng đã chứng kiến được toàn bộ, có đúng như lời của Tưởng Hạ hay không, trong lòng mọi người không phải rõ ràng nhất hay sao."