Chương 3: CHƯƠNG 3: XUẤT HIỆN KHÔNG GIAN: NGƯỜI MANG VẬN SỐ NGHỊCH THIÊN

Editor: Hye Jin

Cảnh Vân Chiêu liếc mắt nhìn hai cha con Kiều Úy Dân, cười lạnh một tiếng, trực tiếp bước qua.

Kiều Úy Dân không vui túm lấy cánh tay cô nói “Ngươi đi đâu”

“Ba không phải bắt ta uống chén cháo hay sao? Ta uống là được” Cảnh Vân Chiêu lạnh lùng nói, hất tay Kiều Úy Vân về phòng, nhìn chén cháo nguội lạnh kia lòng cô chua xót.

Tiêu chảy mà thôi, không thể chết được hơn nữa, chờ đến thứ hai cho dù không còn sức lực cô cũng đến kì thi đúng giờ.

“Tính nết nóng nảy, mỗi ngày đều nên đánh ngươi một trận để bớt cái tính nóng nảy đó đi” Kiều Úy Dân liếc cô một cái rồi quay người trở lại sô pha tiếp tục xem TV. Ngược lại Kiều Hồng Diệp tiến tới, bày ra bộ dáng xin lỗi, chỉ tiếc rằng cô ta còn chưa bước vào cửa, Cảnh Vân Chiêu tát cô ta một cái nhanh tay đóng cửa khóa lại.

Cả người cô run rẩy, ánh mắt tràn đầy hận ý.

Hiện tại cô quá yếu ớt, đừng nói là báo thù muốn tự bảo vệ mình đều khó.

Cảnh Vân Chiêu thở dài, lấy ngọc bội đeo trên cổ. Miếng ngọc này do cô mang theo từ nhỏ, kiểu dáng đơn giản, là hình một quả hồ lô nhỏ, dưới quả hồ lô hiện lên chữ “Cảnh” đã cũ.

Thứ này vốn dĩ đã sớm bị nhà họ Kiều lấy đi, nhưng sau đó từ Kiều Hồng Diệp biết được, thầy bói trước kia xem mệnh cho cô nói, ngọc có linh tính. Ngọc là cô mang theo từ nhỏ nên có thể áp chế được sát khí. Nếu không vì những lời như vậy thì e rằng thứ này sớm đã bị bán mất.

Cảnh Vân Chiêu nhìn miếng ngọc bội ngẩn người, đối với cha mẹ ruột của cô ít nhiều đều có chút nghi ngờ. Nếu cha mẹ ruột của cô thực sự quan tâm cô cũng sẽ không mang cô ném bỏ đi.

Vừa đem ngọc bội đeo lại trên cổ, Cảnh Vân Chiêu đột nhiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, như bị vật gì đó đập vào đầu, cô ôm đầu một hồi cơn đau từ từ biến mất.

Cảnh Vân Chiêu nhìn quanh, cảnh sắc thế nhưng đã thay đổi.

Cảnh Vân Chiêu ngạc nhiên “Đây là đâu?”

Khắp nơi sương mù dày đặc, bên cạnh còn có một cái giếng cổ hình như đã vài năm tuổi. Một tượng đá điêu khắc hình đầu rồng ngồi cạnh giếng. Nước ở trong giếng được phun ra từ tượng đá khắc hình đầu rồng này.

“Lão phu đã đợi nhiều năm rốt cuộc cũng đã chờ được ngươi đến thừa kế….”

Trong hư không truyền đến giọng nói già nua.

Cảnh Vân Chiêu nhảy dựng: “Ai?”

“Tiểu nha đầu đừng sợ, ngươi mở cò quay ở phía sau trên bàn đá sẽ gặp được lão nhân gia ta”

Cảnh Vân Chiêu sợ hãy nhưng giọng nói này thực sự hiền hòa hơn nữa không biết vì sao đối với một nơi kì quái như thế này lại sinh ra cảm giác quen thuộc lạ lùng.

Bước tới bàn đá, cái bàn này không lớn bên trên khắc một hình thù kì quái, ở giữa quả thật có một con quay co thể xoay được. Hít một hơi, Cảnh Vân Chiêu đưa tay xoay con quay.

Tức khắc, trên không trung hiện ra một tia hư ảnh, nhìn qua vô cùng hòa ái “Lão nhân gia, ngài, ngài là…”

“Ngươi có thể tiến vào không gian Ngọc Hồ liền có thể chứng minh ngươi là hậu nhân Cảnh gia, nha đầu ngươi tên là gì”. Người này đem Cảnh Vân Chiêu hỏi kỹ một phen.

Cảnh Vân Chiêu có chút khó hiểu, chẳng lẽ đây là ông nội hoặc ông ngoại của cô? Nhưng tại sao lại mang hình dáng hư ảnh? Hơn nữa, đây là lại không gian Ngọc Hồ, trên đời này có không gian huyền diệu như vậy sao?

Tuy rằng tròng lòng nhiều nghi vấn nhưng cô vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Cảnh Vân Chiêu ạ”

“Nha đầu Vân Chiêu, ngươi hẳn nên kêu ta một tiếng lão tổ tông. Lão phu tên là Cảnh Hạc, vốn là một y sư xuất sắc ở dị thế đại lục. Ngàn năm về trước cơ duyên hảo hợp đến được địa lục này, cả đời nghiên cứu y thuật chữa bệnh cứu người, cuối cùng lại chỉ sống được 300 tuổi, vốn nên luân hồi nhưng ta không yên lòng thân y thuật này của ta, vì vậy ta dùng không gian Ngọc Hồ đem một phần tàn hồn của ta phong ấn lại ở trong này chờ đợi hậu nhân đến truyền lại truyền thừa”

Lão nhân gia thở dài nói.“Không gian Ngọc Hồ này cực kì có linh tính, yêu cầu người tiến vào phải có vận số nghịch thiên, bởi vậy lão phu đã phải đợi mấy trăm năm”

Cảnh Vân Chiêu vừa nghe, vừa kinh sợ cùng kinh ngạc, đủ loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng.

Vận số nghịch thiên?

Cảnh Vân Chiêu cô sống đã sống một cuộc đời đau khổ, cô cho rằng cô là cô là người không may mắn, nhưng sau đó cô có cơ hội được trọng sinh trở lại, chẳng lẽ đây chính là vận số nghịch thiên?

“Lão nhân gia ý của người chính là ta chính là người mà người đang đợi” Cảnh Vân Chiêu nghi ngờ hỏi một câu.

“Không sai, lão phu nhìn ra được, xung quanh ngươi mang một luồng khí chính dương, nếu là trước kia ở dị thế đại lục tiền đồ ngươi là vô lượng, nhưng hôm nay ở địa lục này chỉ sợ ngươi sẽ ít cơ hội để phát triển. Vân Chiêu nha đầu, không biết người có nguyện ý kế thừa y thuật của lão phu?

Cảnh Vân Chiêu đương nhiên là nguyện ý, chỉ là….

“Lão nhân gia, con không dối gạt ngài, con chưa từng học qua y thuật…”

Cảnh Vân Chiêu hiểu rõ y thuật Trung Hoa phần lớn đều được học tập từ khi còn bé, cô trước kia đều chưa tiếp xúc qua, hiện giờ lão nhân gia muốn dạy y thuật cho cô vạn nhất cô là cây gỗ mục, chẳng phải lãng phí tâm tư của lão nhân gia người hay sao.

Vừa nghe thấy cô nói, lão nhân gia hết sức vui mừng, “Không sao chỉ cần ngươi nguyện ý ta đều có biện pháp”

Cảnh Vân Chiêu bán tín bán nghi, bất quá lão nhân gia đã nói vậy tự nhiên sẽ có cách, vội vàng gật đầu. Một thân y thuật của lão nhân gia khẳng định là rất lợi hại, nếu cô có thể học được cho dù chỉ là một phần hẳn cũng sẽ vô cùng lợi hại.

Lão nhân gia thấy cô đáp ứng liền duỗi tay về phía bàn đá, trong nháy mắt bàn đá phía trước kéo dài, bên trong là từng ngăn, mỗi ngăn ánh ra ánh huỳnh quang xanh lục.

“Đây là…”

“Nơi này là khổ học suốt đời của Lão phu, đừng nhìn thấy không gian này chứa không nhiều sách lắm, sách này lão phu dùng linh ngọc ở dị thế đại lục, tổng cộng 99 phiến, bắt đầu học từ phiến thứ nhất, mỗi lần lấy Ngọc phiến đều phải nhỏ một giọt máu tươi, những thứ này sẽ khắc sâu vào trong đầu ngươi cho đến khi ngươi có thể tiếp thu tất cả, nhớ kỹ hoàn toàn thì mới tiếp tục” Lão nhân gia giải thích.

Cảnh Vân Chiêu đã từ từ bình tĩnh trở lại, nàng có thể trọng sinh trở lại thì trên đời này làm gì có chuyện gì là không thể?

“Cảm ơn Lão nhân gia người”

“Ngươi là hậu nhân của ta không cần nói cảm ơn. Ngươi hãy nhớ kỹ không thể tham lam, mỗi lần chỉ có thể hấp thu một phiến, ngươi không thể tiếp thu một lần nhiều thông tin như vậy, có thể phát điên . Ngoài ra, không gian này có thể gieo trồng một ít dược liệu, nước suối kia có tác dụng kích thích tăng trưởng, nhưng không thể mang ra ngoài không gian này cũng không thể cất giữ. Phụ thuộc vào nồng độ của nước suối mức độ kích thước sinh trưởng khác nhau, cuối cùng cũng là điều quan trọng nhất, ngươi hãy nhớ rõ không thể để cho người ngoài biết về không gian Ngọc Hồ, càng không thể mang người ở ngoài vào. Nếu ngươi muốn truyền thừa chỉ có thể chờ đến trăm năm sau truyền lại cho hậu nhân Cảnh gia mang vận số nghịch thiên”