Chương 20: CHƯƠNG 20. NGÀY MAI LẠI ĐẾN

Editor: Hye Jin

Giọng nói khàn khàn, cùng với hoàn cảnh xung quanh, nếu là người khác sợ là đã quay đầu bỏ chạy. Cảnh Vân Chiêu nhưng thật ra có chút tò mò, lễ phép nói: “Em đến để bán dược liệu.”

Chỉ chỉ chân trước mặt cái sọt.

Người nọ nhìn lướt qua, “Vào đi.”

Nói xong, trực tiếp túm cái sọt của Cảnh Vân Chiêu mang vào, sức lực không nhỏ.

Vào trong viện, Cảnh Vân Chiêu khiếp sợ, trước mắt là một cái kệ đựng một hàng dược liệu, lọ đựng dược, cùng với đủ loại đồ vật, nhưng rõ ràng vẫn còn rất nhiều thứ đã được cất đi, mà cái hương vị kỳ quái kia cũng từ viện này truyền đến, nhưng đến càng gần cũng không quá khó chịu.

“Thầy ta đang bận, mấy thứ này thu hết, đảng sâm chất lượng cũng không tệ lắm, ta tính cho ngươi 30 tệ một cân, nếu ngươi đồng ý ta liền trả tiền, nếu không muốn thì rời đi sau này đừng mang dược liệu đến đây nữa.” Nam nhân này vô cùng dứt khoát, thắng thẳng mặt không biểu tình nói, có chút dọa người.

Đối với đảng sâm tươi này mà nói giá này không quá cao, nhưng Cảnh Vân Chiêu cũng không tham lam mà gật đầu.

Cảnh Vân Chiêu vừa đồng ý thì người này động tác thực mau, đem đảng sâm rửa sạch sẽ gần như là kiểm tra từng cái một. Cẩn thận khiến người khác giận sôi cả người, nếu không phải Cảnh Vân Chiêu có tính nhẫn nại, sợ cũng không thể chịu đựng được.

Sau khi kiểm tra qua một lượt, nam nhân kia lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ chất lượng lại tốt như vậy.

“Cho ngươi thêm 2 tệ một cân, về sau có thứ tốt đều đưa tới ta thu.”

Nói xong, vào phòng, mang ra một xấp tiền mặt, vừa đi vừa đếm, không nhiều lắm tổng hơn bốn ngàn tệ.

“Tất cả đều thu? Không giới hạn số lượng phải không?” Cảnh Vân Chiêu mở miệng hỏi.

“Không sai.”

Tâm tình Cảnh Vân Chiêu tức khắc được thả lỏng, tuy rằng người trong nhà này có chút kỳ quái, nhưng tình hình hiện tại chỗ này là nguồn tiêu thụ lớn, ít nhất tạm thời cô không thiếu tiền, hơn nữa trong viện có không dược liệu quý giá, đa dạng chủng loại không nói hơn nữa số lượng rất nhiều, có thể thấy được chủ nhân nơi này không thiếu tiền, có thể thu mua dược liệu số lượng lớn.

Cảnh Vân Chiêu cầm tiền xoay người rời đi, nhưng đột nhiên cảm thấy phía sau gian nhà có chút động tĩnh, nhịn không được quay đầu nhìn nhìn.

“Thầy, con vừa mới vừa thu mua đảng sâm, chất lượng tươi rất hiếm có……” Một lão nhân đi ra, nhìn qua có chút đáng sợ, nhưng nam nhân trung niên kia vừa thấy lễ phép hơn rất nhiều, trên mặt cũng mang theo nụ cười cả người cả người toát lên vẻ hiền lạnh, cẩn thận.

Cảnh Vân Chiêu cẩn thận nhìn nhìn lão nhân gia này.

Lão nhân gia mặt mũi hồng bảo, một đầu tóc bạc lộn xộn, trên người quần áo cũng có lôi thôi lếch thếch, tuổi cũng không phải lớn lắm, khoảng hơn 60 tuổi, nhưng hai mắt lại không có thần thái gì, khiến cả người có chút tang thương……..

Ánh mắt Cảnh Vân Chiêu quá mức rõ ràng, ánh mắt sắc bén của lão nhân gia nhìn về phía cô. Vừa đảo mắt, con ngươi của ông lão co rụt lại, hướng phía Cảnh Nhân Chiêu vọt lại.

Cảnh Vân Chiêu phản ứng cũng mau, thấy này lão nhân gia kỳ quái như thế, phản ứng tự nhiên là bỏ trốn, nhưng mà vừa ra khỏi cửa, lão nhân kia ở phía sau vội vàng phía sau kêu một tiếng: “Từ từ!”

Thanh âm có chút run rẩy, có chút thê lương, làm Cảnh Vân Chiêu nổi lên một cảm giác kỳ quái. Không tự chủ được đứng lại quay đầu lại nhìn.

“Tên gọi là gì?” Lão nhân nhìn cô, ánh mắt có chút hoảng hốt, như đang hồi tưởng lại điều gì đó trong quá khứ, có chút ngạc nhiên cũng có chút thất vọng, thần sắc phức tạp khiến người khác hoài nghi.

“Cảnh Vân Chiêu.”

Ông lão vừa nghe, biểu tình nóng nảy: “Họ Cảnh? Cha ngươi gọi là gì? Mẹ ngươi đâu? Trong nhà còn có mấy người?”

Cảnh Vân Chiêu càng cảm thấy kỳ quái.

“Ngại quá, cháu là cô nhi, trong nhà chỉ còn một mình cháu thôi.” Cảnh Vân Chiêu trả lời.

Diệp Cầm đã chết, cô cũng đã đoạn tuyệt với Kiều gia, cha mẹ thân sinh cũng không biết nơi nào, còn sống hay đã chết, xưng là cô nhi cũng không phải là nói quá.

Nói xong, chân mày của ông lão nhíu lại, duỗi tay Cảnh Vân Chiêu túm vào lại trong viện, “Vậy ngươi là người ở huyện Hoa Ninh này? Có quen biết với một người phụ nữ họ Từ? Khoảng 40 tuổi……”Cảnh Vân Chiêu càng có chút ngốc ngốc, gật gật đầu xong lại lắc lắc đầu biểu cảm có chút hóa đá.

Ông lão nhìn chằm chằm vào cô xong vẻ thất vọng trên mặt càng thêm rõ ràng.

“Nhìn kỹ lại thì không phải rất giống, tuổi còn quá trẻ, lông mày sắc bén, ánh mắt không đủ nhu hòa, lại mang chút anh khí……” Ông lão không ngừng nói những lời khó hiểu, nói xong lại thở dài một hơi, bộ dáng như sắp té xỉu, người đàn ông trung niên bên cạnh bước lên đỡ, ông lão xua tay, “Ta họ Từ, vừa lời đã thất lễ tiểu nha đầu ngươi đừng để trong lòng.”

“Không sao ạ, ông Từ.” Cảnh Vân Chiêu nhìn thấy bộ dạng này cũng không đành lòng trách cứ ông lão.

Ông lão họ Từ trông rất mệt mỏi, quay đầu bước vào nhà, đi được vài bước lại quay đầu nhìn cô một cái, nói: "Cháu còn dược liệu muốn bán sao?"

Cảnh Vân Chiêu gật gật đầu, cô có, chẳng những vậy lại còn có rất nhiều.

“Ngày mai giờ này lại mang qua đây.”

Cảnh Vân Chiêu chỉ cảm thấy có chút không thể hiểu được, đột nhiên hiểu được tại sao ông lão ở tiệm thuốc đông y bảo rằng ông ấy là một lão quái nhân, chỉ nói đến ngoại hình này của Ông Từ toàn bộ huyện Hoa Ninh cũng không thể tìm được người thứ hai.

Nhưng dù gì cũng là một ông lão, đối phương cũng không thể gây bất lợi gì được cho cô, năng lực tự bảo vệ mình cô vẫn phải có.

Cảnh Vân Chiêu trở về nhà, Tô Sở ở đây đã có chút sốt ruột đi tới đi lui, mà một bên trên sô pha còn ngồi một nam sinh, trẳng trẻo rất đẹp trai., hẳn là chính là Cam Cẩn Thần cháu nội của Cam y sư.

“Chị họ, lá gan của chị thật lớn, nửa đêm rồi còn đi ra ngoài chị không sợ gặp phải người xấu sao?” Vừa nhìn thấy người Tô Sở nhẹ nhàng thở ra.

“Chị có một số việc phải làm, thật ngại quá khiến cho mọi người lo lắng.” Kiếp trước cô cô độc một mình, cho nên cũng xem nhẹ không nghĩ có người trong nhà còn chờ cô, nên thói quen cô không nói trước với mọi người một tiếng.

Cam Cẩn Thần liếc mắt một cái, không nói lời nào trực tiếp về phòng.

Ánh mắt kia Cảnh Vân Chiêu hiểu, là ánh mắt khinh bỉ cùng với hoài nghi.

Rốt cuộc ông nội Cam nhận cô làm cháu gái nuôi, cho nên cháu trai ruột này trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái? Huống chi thanh danh của cô lại kém như vậy.

“Anh họ tính tình kỳ quái, chị đừng để ý đến anh ấy!” Tô Sở hoạt bát, hướng về phía Cam Cẩn Thần thè lưỡi.

Nhớ tới ông lão kỳ quái kia, Cảnh Vân Chiêu thẳng thắn giải thích cùng Tô Sở một phen, miễn cho ngày mai cô tiếp tục đến đó bán dược liệu khiến Tô Sở lại lo lắng, hơn nữa chỗ này khá kì lạ cho nên cô không thể không đề phòng.

“Đúng rồi Sở Sở, kỳ thì hôm qua mà em đề cập tới có phải là kỳ thi hằng tháng mà ông nội Cam yêu cầu không?”

Tô Sở vẻ mặt đau khổ, hắng giọng lên nói: “Còn không phải là sao! Em cùng anh họ từ nhỏ đã bị ông ngoại lập cho một mục tiêu, bắt buộc phải học nghề y, cho dù là Tây y cũng phải học! Cho nên mỗi tháng đều tiến hành kiểm tra, thật là khiến người ta không sống nổi mà! Không lẽ…… Không đúng sao chị biết ông ngoại yêu cầu khảo thí hằng tháng…… không lẽ ông cũng yêu cầu chị tham gia……”

Tô Sở phát ngốc.