Chương 14: CHƯƠNG 14: LÒNG LANG DẠ SÓI

Editor: Hye Jin

Tô Sở mặc một chiếc áo khoác màu hồng, chân mang một đôi giày da tinh xảo, mà Cảnh Vân Chiêu thì mặc một bộ quần áo thể thao bình thường, nếu so sánh bộ đồ của Cảnh Vân Chiêu rẻ tiền hơn rất nhiều.

"Chị họ, màu này chị bận không hợp, da chị trắng, mặc đồ đỏ hoặc là màu trắng khẳng định rất đẹp!" Tô Sở không chút keo kiệt khích lệ cô.

Bộ dáng của Tô Sở xinh đẹp, giống như em gái đáng yêu nhà bên, Cảnh Vân Chiêu cũng có thể tưởng tượng ở trong trường Tô Sở hẳn là tuýt nữ sinh được mọi người hoan nghênh.

Có điều trong mắt Tô Sở, Cảnh Vân Chiêu khiến cô kinh ngạc.

Cô thấy Cảnh Vân Chiêu rất nhiều lần, trong các buổi lễ ở trường học, đều là chị ấy đại diện học sinh diễn thuyết, giọng nói cũng ngữ điệu nhàn nhạt, mặc kệ phía dưới nói về chị ấy như thế nào thì chị ấy cũng không thèm quan tâm.

Kỳ thật Cảnh Vân Chiêu rất đẹp, trước đây nhìn qua trên người không có khí chất gì, có chút ảm đạm, u uất, nhưng bây giờ khí chất hoàn toàn thay đổi hệt như biến thành một người khác, dù chỉ mặc một bộ đồ thể thao đơn giản, cũng đã vô cùng xinh đẹp.

"Không ăn sáng sao?" Cảnh Vân Chiêu không có ý kiến gì về bộ quần áo này, khéo léo chuyển chủ đề.

"Trong nhà chỉ có mì ăn liền thôi... Hôm nay anh họ đi trước, bằng không em sẽ có cháo ăn..." Vẻ mặt Tô Sở đau khổ nói.

Khóe miệng Cảnh Vân Chiêu giật giật, ảo não thở dài.

Thời gian hẳn còn sớm, Cảnh Vân Chiêu để cho Tô Sở chờ, xuống bếp nấu cháo cho hai người.

Tâm tình của Tô Sở hệt đứa trẻ, vừa thấy Cảnh Vân Chiêu nhận làm cơm, mà còn rất thuận tay, nhất thời mở miệng nói: "Chị họ, trước kia ở nhà mỗi ngày đều là chị nấu cơm à? Chị nấu cháo ngon hơn anh họ rất nhiều!"

Anh họ Cam Cận Thần kia nấu cơm chỉ tốt hơn cô một chút, không giống như Vân Chiêu nấu cháo ngon đến như vậy, thơm ngon ngào ngạt!

"Sau này nếu em muốn, chị nấu cho em." Cảnh Vân Chiêu cười cười, nói.

Nếu không có chuyện quan trọng từ trước đến nay Cảnh Vân Chiêu rất ít nói chuyện, sau khi trọng sinh cô đã thay đổi một chút.

Cả buổi sáng chỉ có Tô Sở một mình không ngừng lải nhải, lúc đầu Cảnh Vân Chiêu còn có kiên nhẫn trả lời mấy câu, nhưng về sau cô phát hiện, Tô Sở này có lối suy nghĩ khác người, hai người nói chuyện thường thường không có chung tần số, ngẫu nhiên cô cũng sẽ đáp lại một chút, còn lại chuyên tâm lắng nghe.

Ăn sáng xong hai người đi đến trường học.

Bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp dường như là chúc mừng cô có một cuộc đời mới.

"Xem kìa, Cảnh Vân Chiêu..." Vừa vào trường học, đột nhiên có người thấp giọng rầm rì nhắc đến tên cô.

"Ngày hôm qua Kiều Hồng Diệp trở về khóc rất nhiều, tớ gặng hỏi rất lâu cậu ấy mới nói, thì ra Cảnh Vân Chiêu cũng không phải là mẹ cậu ấy sinh ra, là Kiều gia nhặt về, có điều ngày hôm qua ba của Kiều Hồng Diệp không phải tới náo loạn sao, còn đi cục cảnh sát, sau cùng nghe nói Cảnh Vân Chiêu cố ý muốn dọn ra ngoài ở, phân rõ giới hạn với Kiều gia rồi..." Một nữ sinh nhỏ giọng nói.

Giọng nói tuy nhỏ, nhưng xung quanh cách vài bước chân đều có thể nghe được rõ ràng. Cảnh Vân Chiêu nhìn lướt qua nữ sinh kia, có chút ấn tượng.

Nhất Trung này là trường học tốt nhất trong huyện Hoa Ninh, có khoảng hơn hai mươi lớp học, cô học ban nhất, Kiều Hồng Diệp học ban hai ở cách vách.

Hai người hai học hai lớp cạnh nhau, lại là "người một nhà", cho nên thường xuyên bị người khác so sánh, cô nhớ rõ kiếp trước, cũng là nữ sinh Lữ Giai này nói nhiều nhất, là người hay đi theo bên cạnh Kiều Hồng Diệp, nếu Kiều Hồng Diệp chịu ủy khuất Lữ Giai luôn ra mặt thay Kiều Hồng Diệp, hung hăng nói xấu mắng cô một trận.

Lúc này Lữ Giai vẫn giống như kiếp trước, nhìn Cảnh Vân Chiêu, vẫn vô cùng đắc ý càng nói càng lớn tiếng.

"Có loại người, cho rằng thành tích tốt là có thể muốn làm gì thì làm, vậy mà còn tự ra ở riêng! Mặc dù không phải cha mẹ ruột, nhưng ân nuôi dưỡng còn lớn hơn cha mẹ ruột, vậy mà nói không cần là không cần, thật chưa thấy qua người nào lòng lang dạ sói như vậy!"Lữ Giai cậu nói nhỏ thôi..." Tiếng của những nữ sinh khác lập tức nhắc nhở.

Mặc dù mấy cô cũng không thích Cảnh Vân Chiêu, nhưng dù sao cũng không có xích mích gì, huống chi ngày hôm qua ba của Kiều Hồng Diệp đến gây náo loạn, trong lòng mọi người đều cảm thấy không được thoải mái, cũng chưa từng thấy người đàn ông mặt dày trơ trẽn đến như vậy.

"Mấy cậu đừng kéo tớ!" Lữ Giai không nghĩ được nhiều như vậy, vẫn không đổi sắc mặt, tiếp tục nói: "Tớ có nói sai gì đâu tại sao phải nhỏ giọng! Mấy cậu cũng không nghĩ, mặc dù cô ta không phải là chị ruột Kiều Hồng Diệp, nhưng là do Kiều gia nuôi lớn đến bây giờ, học tập ở trường học tốt nhất huyện thành, có tư cách gì không nhận cha mẹ! Hơn nữa, ngày hôm qua chú Kiều tức giận như vậy cũng là có nguyên nhân, nếu không phải cô ta ở một chỗ với mấy tên côn đồ kia thì cũng không đến mức như vậy!"

"Cậu nói bậy bạ gì đó! Mấy tên côn đồ kia đã bị bắt rồi không hề có chút quan hệ gì với chị Vân Chiêu!" Tô Sở nghe xong, xù lông mắng.

Thật sự không hiểu, vì sao lại có người cứ thích bịa đặt chuyện như vậy!

Vẻ mặt Cảnh Vân Chiêu vẫn không thay đổi, đem Tô Sở về ở sau lưng, hướng về phía Lữ Giai chất vấn.

"Cậu ở cùng một chỗ với tôi sao? Cậu biết cuộc sống trước kia của tôi hay sao? Hay là cậu có đọc tâm thuật đọc được trong lòng tôi đang nghĩ cái gì? Nếu như cái gì cũng không phải, cậu có tư cách gì thay Kiều Úy Dân nói chuyện? Để tôi nghĩ một chút, hiện tại Kiều Úy Dân vừa mới mất vợ đó, cậu đối xử tốt với Kiều Hồng Diệp như vậy, là muốn làm mẹ kế của cô ta hả?"

Kiếp trước hay kiếp này Lữ Giai này cũng là bạn thân khuê mật của Kiều Hồng Diệp. Nếu như nói là Vân Chiêu cô thành tích tốt đoạt mất danh hiệu của Kiều Hồng Diệp, chọc cô ta ghen ghét thì cô có lời nào để nói, nhưng cô chưa bao giờ nhằm vào Lữ Giai cũng gây thương tổn đến Lữ Giao bao giờ. Ấy thế mà Lữ Giai không chỉ một lần lấy danh nghĩa bạn thân của Kiều Hồng Diệp ra mặt coi thường cô. Trước kia cô giả bộ như không nghe thấy, không thèm để ý, nhưng bây giờ không có khả năng!

Dù sao cũng đã là nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi, Lữ Giai nghe nói như thế hiển nhiên hiểu Cảnh Vân Chiêu muốn nói cái gì, mặt đỏ lên.

"Tôi mới không có! Cậu chính là một đứa con hoang dựa vào cái gì nói tôi như vậy!" Giọng nói của Lữ Giai run lên vì sợ người khác sẽ tin tưởng lời nói của Cảnh Vân Chiêu.

Cô giơ tay lên, chỉ vào Cảnh Vân Chiêu, trông như là muốn đánh nhau nhưng thật ra là chỉ muốn hù dọa người khác một chút thôi.

Hình tượng Lữ Giai và Kiều Hồng Diệp hoàn toàn khác nhau, tuy rằng cũng để tóc dài, nhưng nhìn qua cũng không phải xinh đẹp, diện mạo bình thường, đang tuổi dậy thì nên trên mặt lấm tấm mụn, nước da cũng không trắng như Kiều Hồng Diệp.

Hôm nay tức giận lên mấy nốt mụn đầu đen như muốn bung ra, bộ dáng dữ tợn, Cảnh Vân Chiêu nhìn muốn buồn nôn.

"Tôi là con hoang, cho nên tôi đáng chết, đáng bị người khác khi dễ hay sao?" Cảnh Vân Chiêu đưa tay hung hăng hất cánh tay đang chỉ của cô ta xuống, "Tôi không thích người khác chĩa vào người của tôi, mà còn là thứ dơ bẩn!"

"Cô không biết xấu hổ! Nói ai là thứ dơ bẩn!"

Từ trước đến nay Lữ Giai rất mẫn cảm với khuôn mặt của mình, lại bị Cảnh Vân Chiêu nói như vậy không thể nhịn nổi, vừa nói xong, cũng không để ý người bên cạnh nhào đến hướng Cảnh Vân Chiêu.

Bộ dạng giương nanh múa vuốt như một bà điên, duỗi tay đánh tới khuôn mặt của Cảnh Vân Chiêu, nếu như là kiếp trước có lẽ Lữ Giai còn có thể thực hiện được, nhưng bây giờ, Cảnh Vân Chiêu ở trong không gian dành không ít thời gian luyện võ, mặc dù chỉ là công phu mèo quào, nhưng sức lực hay phản ứng, đều mạnh hơn một nữ sinh nhỏ như Lữ Giai.

Răng rắc…. Chỉ nhìn thấy cô nhanh tay chụp lấy tay của Lữ Giai gập ngược lại.

Lữ Giai bị đau, "Á á" kêu vài tiếng, nước mắt trực trào tuôn ra.