Chương 2: Cưỡng bức động phòng

Trong phòng nhỏ rách nát, ở bên ngoài vang lên tiếng khóc lớn của hai tiểu hài tử, mà phụ thân của bọn hắn đang mở to đôi mắt vô thần nằm trên mặt đất, bên cạnh hắn có hai cây gậy được gọt bóng loáng – đây là vật để bình thường hắn dựa vào để đi lại hàng ngày,mà lúc này lại hoàn toàn không có nằm trên tay hắn đâu.

“Cha,cha, tỷ tỷ,nhanh, mau cứu tỷ tỷ a” Thạch đầu bảy tuổi đang liều mạng khóc,mấy lần nghĩ xông vào trong nhà nhưng đều bị người trong phòng ngăn cản.

Mà một cô nương năm tuổi khác vẫn không rõ người trong phòng đang làm gì, cũng không biết rõ ca ca mình vì sao lại khóc. Nhưng cái này cũng không ngăn cản nàng khóc lớn tiếng theo.

Phụ thân Đường Ngọc của hai đứa bé đứng lên. Chân của hắn đã bị đánh, hơn nữa còn đang chảy máu, nhưng hắn không có để ý, chỉ là liều mạng muốn đi vào phòng. Nhưng ánh mắt của hắn không nhìn thấy, hắn căn bản không biết bên trong phòng, nữ nhi của mình bây đang chịu khổ như thế nào.

“Hai cái súc sinh các ngươi đến cùng là muốn làm cái gì? Tiêu Tiêu thế nhưng là cháu gái của các ngươi, các ngươi lại đối với nàng làm chuyện này, tâm can các ngươi có phải nhặt được đồ hư thối trong nước đi a!” Đường Ngọc chưa từng có cảm giác bất lực như bây giờ, không ai có thể trợ giúp bọn hắn, cũng không ai có thể giải thoát cho hắn.

Thời điểm Đường Tiêu tỉnh lại liền phát hiện tình huống nơi này rất tệ. Bởi vì nàng bị trói ở trên một cái giường rách nát, mà bên cạnh giường còn đứng ba người.

“A…” Từ trong đầu đến toàn thân đều đau nhức làm tinh lực Đường Tiêu không có cách nào tập trung, đợi đến khi trận đau đớn đi qua, nàng mới biết mình đã đi đến nơi nào? Nhưng hiện tại tình huống này là sao?

Đường Ngọc ở bên ngoiaf nghe được tiếng kêu của nàng liền liều mạng muốn tiến vào, nhưng đều bị hai vợ chồng vô lương ở cửa chặn lại.

“Đại ca, ngươi ngốc hay không ngốc nha? Tiêu Tiêu là nữ hài tử, nàng nhất định phải lập gia đình, hiện tại vừa vặn có người cho bạc muốn mang đi, ngươi cần gì phải có cái dạng muốn sống muốn chết này đây!” Đường Tiêu nhị thúc Đường Chính chẳng có ý tốt nói với hắn.

Đường Ngọc nghe được hắn nói, quả thật muốn phun một ngụm máu đến trên mặt hắn. Hắn đúng là chưa từng phát hiện rõ ràng bộ dáng của người đệ đệ này, quả thực so với con gián còn có tồn tại chán ghét hơn.

Đường Tiêu sau khi chỉnh lý lại được ký ức cũng không thể không hận đôi vợ chồng ác độc này được. Nguyên lai cái này nguyên thân Tiêu Tiêu sở dĩ sẽ chết đi cũng là do nam nhân xấu xí đứng ở bên giường hại chết. Bởi vì thấy Tiêu Tiêu diện mạo thanh tú xinh đẹp làm tâm loạn, định làm một trận đùa giỡn. Nguyên thân hoảng hốt sợ hãi, đồng thời đem đầu đâm vào một khối đá lớn bên trên, cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn.

Mà đôi vợ chồng buồn nôn kia còn giúp người này đem nguyên thân cột vào trên giường. Bởi nam nhân xấu xí này nói muốn hiện tại liền viên phòng, mà bọn hắn cũng đáp ứng. Đâyquả thật là chuyện cười lớn, ánh mắt băng lãnh của Đường Tiêu nhìn vào đôi vợ chồng ác độc.

"Đều không cần lại ở đây lải nhà lải nhải, chờ nữ nhi của hắn thành người của ta, nhìn hắn còn có thể nói cái gì. Bạc của ta đều cho ngươi, các ngươi nếu là dám đổi ý, đến lúc đó ta đánh các ngươi cha mẹ cũng không nhận ra." Nam nhân xấu xí – Thích Bát một bên móc lấy lỗ mũi, một bên uy hiếp nói.

Vợ chồng Đường Chính nguyên bản nghĩ liền thích tám nguyện, lại nói hắn nguyện ý ra tám lượng bạc, cái này đều có thể đủ bọn hắn tiêu sái một hồi, chỗ nào sẽ có không đáp ứng đâu a!

Nếu là con mắt của Đường Ngọc trước đó không có mù , Đường Chính nào dám làm chuyện như vậy. Hiện tại bọn hắn chính là nhìn thấy Đường Ngọc nhìn không thấy người, mà lại thân thể cốt cách cũng không có cường tráng như trước kia , cho nên mới dám lôi kéo Đường tiêu như heo bán đi.

"Các ngươi cái này ba cầm thú, cầm thú a! Các ngươi chờ lấy, ta hiện tại liền đi tìm tộc trưởng. . . Thạch Đầu, mau đỡ ta lên." Đường Ngọc trên mặt tuyệt vọng che kín một tầng màu xanh, run rẩy bờ môi đứng lên. Ở một bên khóc đầu cũng không dám lau nước mắt, tranh thủ thời gian chạy tới đem Đường Ngọc đỡ lên.

Vợ chồng Đường Chính vừa nghe hắn muốn đi tìm tộc trưởng, ánh mắt liền hoảng hốt, tranh thủ thời gian chạy tới đem Thạch đầu đẩy trên mặt đất, sau đó đem Đường Ngọc kéo vào trong phòng, cầm sợi dây to cột lại. Nếu như không phải là bởi vì nhà Đường Ngọc xa xôi, bọn hắn cũng không dám to gan như vậy dẫn nam nhân đến nhà này làm việc.

“Các ngươi muốn làm cái gì? Nếu nhà các ngươi thật sự làm dơ bẩn thân thể của ta, ta dù chết cũng phải đem các ngươi chôn cùng”. Đường Tiêu nhìn Thích Bát mang vẻ mặt chán ghét đang cười, vẻ mặt lạnh giá quá lên.

Hiện tại Thích Bát đang nghĩ hưởng dụng một tý nữ nhân mềm mại, nơi nào lại nghe Đường Tiêu nói dừng lại. Huống chi hắn chứng kiến Đường Tiêu bộ dáng lạnh băng, trong đầu lại ngứa ngáy.

“Tiểu nương tử, không phải sợ, về sau ta sẽ là tươngs công của ngươi rồi, cho nên ngươi không cần phải sợ hãi, ta sẽ yêu thương ngươi thật tốt, hắc hắc…” Thích Bát chán ghét cười. Tiếng cười kia tựa hồ như chui vào lỗ chân lông của Đường Tiêu, dính tựa như nước mũi làm cho người ta chán ghét.

Đường Tiêu mắt lạnh nhìn hắn đã đi tới, trên mặt không có chút nào sợ hãi. Nhưng tay nàng bị trói phía sau đã dùng hết sức rồi. Có lẽ bởi vì lúc ấy Đường Tiêu đang hôn mê cho nên đôi vợ chồng ác độc kia không trói được chặt.

“Hừ, ngươi nghĩ làm tướng công của ta, cũng không cầm gương soi mặt ngươi, lớn lên giống con cóc cũng đòi ăn thịt thiên nga”. Đường Tiêu không sợ chọc giận hắn, nàng còn ước gì hắn nhanh chóng tới đây.

Đường Ngọc bị trói ở trên mặt ghế rách nát không cách nào nhúc nhích, ngay cả trên miệng cũng bị nhét đồ. Hắn thấy con gái mình tỉnh thì mừng rỡ, nhưng vừa thấy nàng kích động, trong lòng liền lập tức sợ hãi. Hắn thực sự sợ ngay trước mặt mình nữ nhi sẽ gặp bất trắc…

“Thích Bát, ta cho ngươi bạc, ngươi buông tha nữ nhi của ta, được không? Ta van ngươi…” Đường Ngọc nước mắt chảy ròng ròng, thanh âm nghẹn ngào cầu xin.

Thích Bát liền cười hắc hắc, hắn đột nhiên cảm giác được ở trước mặt Đường Ngọc, đem nữ nhi của hắn làm, này còn không kích thích sao? Đáp án dĩ nhiên là không có a!

“Yên tâm a, về sau ta chính là con rể của ngươi, về sau ta sẽ chăm sóc cho con gái của ngươi thật tốt…” Thichs Bát còn chưa nói hết câu, mặt cười liền thay đổi quỷ dị.

Vợ chồng Đường Chính ngược lại không thèm quan tâm dựa vào trước khung cửa, nhìn xem trong phòng kẻ khóc kẻ bị thương, trong lòng quỷ dị cảm thấy có chút cảm giác sảng khoái. Trước kia Đường Ngọc không phải người đọc sách sao? Lúc trước người trong thôn nâng hắn cao bao nhiêu a! Nhưng bây giờ thì sao? Còn không phải người mù – một kẻ phế nhân, hiện tại hắn ngay cả con gái của mình đều không bảo vệ được.

“Chúng ta làm như vậy thật không có chuyện gì đi? Đừng để lúc đó bị người trong thôn thấy được, nói luyên thuyên ra bên ngoài”. Liễu thị thực không có lớn gan như Đường Chính, suy nghĩ cảm thấy có chút không ổn. Mặc dù bạc lấp lánh làm cho người ta thích, nhưng nếu không nói được sạch sẽ, như vậy liền phiền toái.

“Yên tâm đi, ta làm việc mà ngươi vẫn chưa yên tâm sao? Chờ nữ nhi của hắn gả xong, đó không phải tất cả đều được rồi sao? Ha ha!” Đường Chính cảm giác mình đặc biệt thông minh. Trước kia hắn không thi đậu tú tài, nhất định là lỗi của Đường Ngọc.

Thích Bát cũng mặc kệ trong đầu những người này có tính toán gì. Hắn hùng hổ nhào tới. Đường Tiêu mắt lạnh nhìn hắn nhào tới, tìm đúng địa phương đá một cước vào mệnh căn của hắn. Vừa ngoan độc vừa mạnh mẽ tựa hồ như có thể làm người nghe được thanh âm vỡ nát.

“Ngao…” Trên mặt Thích Bát không chút huyết sắc, miệng đồng dạng như bị người cầm dao xoắn lại trong lòng, tư vị kia thật không nói nên lời. Giữa hai chân đau đớn làm hắn lăn xuống giường. Sau khi lăn xuống đất, hắn thật nhanh liếc. mắt qua, bất quá hai tay còn che trên mệnh căn của mình.

Vợ chồng Đường Chính như thế nào cũng không nghĩ đến kết quả cuối cùng lại như vậy. Muốn hại người lại bị người hại, hơn nữa còn hôn mê bất tỉnh. Đặc biệt là lúc hôn mê thân thể còn run rẩy, quả thật là chuyênj lớn rồi.

“Ngươi, nha đầu chết tiệt này, ngươi dã làm gì? Hắn nhưng là phu quân tương lai của ngươi”. Liễu thị hổn hển chỉ vào Đường Tiêu mắng, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ bạc tới tay lại bay đi sao?

Đường Tiêu cắn răng đem sợi dây thừng cuối cùng mài rách. Hai tay của nàng đã máu chảy đầm đìa rồi, nhưng nàng thật sự không quan tâm đến đau nhức này. Hiện tại nàng liền muốn giáo huấn hai nguồi kia, để cho bọn họ biết Đường Tiêu này không phải giấy.

“Ta đã làm gì? Các ngươi còn có mặt mũi hỏi ta cái này. Ta hôm nay cho các ngươi biết rõ. Cửa nhà Đường Tiêu ta không phải dễ dàng tiến vào như vậy, cũng không phải đi ra dễ dàng như thế”.

Đường Tiêu gỡ sợi dây thừng, theo rãnh trên giường gạch đứng lên,sau khi ngắm nhìn bốn phía, cầm côn gỗ đánh chuột bên cạnh giường lên đánh thật mạnh trên ngón tay Liễu thị. Một trận tiếng thét chối tai đau răng trong miệng Liễu thị vang lên, nàng nâng ngón tay của mình lên, trong nháy mắt nỗi đau như bão tố đi ra.

Đường Chính chứng kiến Đường Tiêu như nổi điên cầm gậy gộc đập tới, vội vàng đẩy Liễu thị đi ngăn cản. liễu thị bị đánh mấy gậy cũng không ngu, xoay người liền chạy ra ngoài.

“Ngươi nha đầu chết tiệt này, ngươi tại sao làm thế này? Thích Bát người này có tiền, về sau ngươi gả cho hắn, một bước lên trời, ăn no uống say không phải nói sai a”. Đường Chính bời vì không bị gậy gộc đánh tới, cho nên có thể nhảy bên này bên kia khuyên Đường Tiêu “quay đầu là bờ”.

Đường Tiêu nhìn xem hắn dài dòng, mím môi nhìn hắn một cái,ném cây gậy bay ra.

‘Ầm’ một tiếng đập trúng đầu Đường Chính, máu chảy theo mặt của hắn chảy xuống dưới. Hắn đau đến một phen ngồi dưới đất, tiếng thét chói tai quả thực vang dội toàn bộ Đường gia thôn rồi.

Tuy nói nơi này nháo kịch cũng không có tiếp tục quá lâu, nhưng là cũng có người mật báo, chờ người nơi này bị thương, tàn tật hết rồi, Đường gia tộc trưởng mới từ từ đến chậm. Đường Tiêu còn đang chống đỡ thân thể, đợi tộc trưởng đến đây lại cố giữ vững tinh thần.

Đường Ngọc đã sớm buông lỏng giây trói, lấy khăn lau trong mồm xuống, hắn đứng bên người Đường Tiêu. Tay run rẩy đỡ lưng nàng, thân thể đứng thẳng tắp, trên mặt cũng lập tức nghiêm túc.

Thạch Đầu cùng tiểu Hoả cũng lần lượt đến, hai người bọn họ quả thực bị sự tình hôm nay dọa cho sợ hãi.Bọn hắn xưa nay không biết, nguyên lai Nhị thúc không thể nào tới nhà, thế mà đáng sợ như vậy.

“Trời ạ, đây là làm sao, a Chính a! A Chính, ngươi thế nào rồi, như thế nào trên đầu có cái động lớn như vậy, đây là tên trời đánh nào tạo nghiệt a!” Đường gia nãi nãi nhìn xem bộ dáng chảy máu đầy mặt của Đường Chính, bộ dáng hù doạ chạy tới, ôm thật chặt đứa con trai này bộ dạng gào thét đòi công đạo.