"Đừng phát ngốc nữa, nhanh đi rửa mặt." Dì Tú xoay người chuẩn bị rời đi."
"Khoan đã.." Vội vàng la lên khi thấy dì Tú muốn đi, "Dì Tú, cho con hỏi, hôn lễ của con và Dĩ Ân tổ chức khi nào?" Anh vội vàng hỏi.
"Tiệc cưới đặt vào chủ nhật, cho nên vẫn còn một tuần. Sao vậy cậu chủ, chẳng lẽ một tuần cũng không đợi được muốn nhanh chóng cưới cô Dung về nhà?" Người luôn không bắt bẻ người khác lúc này lại thay đổi, dì Tú hiếm khi mới hài hước chế nhạo Bách Mộ Khắc.
"Con.." Há mồm định nói nhưng sau đó vẫn im lặng.
Thôi, cũng không thể nghênh ngang nói với dì Tú, anh từ năm hai 〇 quay ngược thời gian về đây, nói ra dì Tú không nói anh bị thần kinh mới lạ! Không thể nói sự thật chỉ có thể chấp nhận sự đùa giỡn của dì Tú.
Nhìn Bách Mộ Khắc trong miệng mọi người tính tình luôn lạnh lùng, nhưng giờ phút này lại nói không nên lời, dì Tú đắc ý, trên khuôn mặt tròn tròn in dấu vết của năm tháng hiện ý cười.
"Thật là nhanh, còn nhớ rõ khi cậu chủ bi bô tập nói, chớp mắt cũng đã cưới vợ, thời gian trôi qua thật nhanh..." Cầm cái chén không, bà vừa nói vừa cười ra khỏi phòng.
Dì Tú vừa đi Bách Mộ Khắc lạnh lùng liền đổ vỡ, từ trên giường nhảy xuống, giống như con ruồi không đầu bay tới bay lui trong phòng, trên mặt không còn vẻ thong dong trấn định như dĩ vãng nữa.
Trời ạ, lại có chuyện xuyên qua thời không, chuyện ly kỳ như vậy sao có thể phát sinh trên người của anh?
Ngày đó ở bệnh viện, anh chỉ là một hồn phách cái gì cũng không sờ được... không phải cái gì anh cũng không sờ được, anh đụng được vào nước mắt, anh chạm được vào nước mắt của Dĩ Ân!
Nhưng ngay khi anh chạm vào nước mắt của cô, tình trạng của anh có chuyển biến xấu, cấp cứu không có hiệu quả, anh đã chết.
Anh còn nhớ rõ anh không cam lòng, anh còn nhớ rõ khi anh đau lòng không thôi thì có một sức mạnh vũ trụ thần bí hút anh, anh không có cách nào trốn thoát.
Nhưng khi tỉnh lại lần nữa, người đang chết như anh lại từ năm hai 〇 quay lại năm một 0!
"... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Điều này quá hoang đường!" Tự mình lẩm bẩm.
Vẻ mặt luôn lạnh lùng bây giờ đã không cánh mà bay, Bách Mộ Khắc cảm thấy sắp điên rồi, lần đầu tiên anh không cần dùng đến sự tỉnh táo vào tự tin trong quá khứ, vứt bỏ mọi phiền não, sau đó liền chạy vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Đứng trước bồn rửa tay, mở vời nước, khom người hất nước lên mặt, lặp đi lặp lại mấy lần, cho đến khi cả người tỉnh táo.
Rốt cuộc là giọt nước mắt kia của Dĩ Ân? Hay vì ông trời thương hại anh?
Hai tay Bách Mộ Khắc chống ở hai bên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Anh nói với mình, thử dùng một góc độ khác để xem xét, tự thuyết phục mình chuyện này cũng không quá mức tồi tệ.
Không phải anh cảm thấy không cam lòng sao? Thử hỏi, nếu có thể quay lại quá khứ, đây không phải thêm một cơ hội? Rất nhiều người cầu còn không được. Còn nữa, trừ dũng cảm đối mặt thì anh có biện pháp để thoát khỏi nơi này , bình yên trở lại năm hai 〇 không?
Rất hiển nhiên, đáp án dĩ nhiên là không.
Cho dù anh quay lại năm hai 〇 thì phải làm thế nào? Trở về đối mặt không phải là sự tử vong của mình sao, nếu anh ra sức cứu sống chính mình thì vĩnh viễn cũng không biết tại sao Dung Dĩ Ân lại trả hàng.
Thay vì như vậy, không bằng anh cứ thản nhiên chấp nhận hiện thực mình đã xuyên qua.
Anh đang lo không có cơ hội biết được cuộc hôn nhân của mình với Dung Dĩ Ân cuối cùng đã xảy ra vấn đề gì, tại sao mới hai năm, người chồng hoàn mỹ như anh lại bị trả hàng, nếu ông trời đã cho anh cơ hội, tự nhiên anh sẽ dùng hết khả năng của mình để làm rõ ràng mọi chuyện, tại sao anh có thể cho Dung Dĩ Ân mọi thứ lại không cho được tình yêu, đến tột cùng vợ anh muốn hình thức yêu như thế nào, muốn dạng hôn nhân gì?
Nhưng nếu có người thứ ba xuất hiện giữa họ.
Anh sẽ bắt được anh ta, bởi vì anh không cho phép ai uy hiếp địa vị của mình, anh, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không li hôn!
Tròng mắt đen bình tĩnh nhìn mình trong gương, giọng nói lạnh lùng kiên định nói: "Bách Mộ Khắc, mày phải tiêu diệt hết tất cả nguy cơ ly hôn, nếu như mày lại bị trả hàng, vậy thì dứt khoát cầm dây treo cổ mình cho rồi!"
Người nhà họ Dung vừa đến thì cũng đúng lúc Bách Mộ Khắc xuống lầu, tuy ở trong nhà nhưng quần áo của anh không hề qua loa, anh vẫn cho rằng mình là người hoàn mỹ nhất Bách Thị.
Anh liếc mắt liền nhìn thấy Dung Dĩ Ân, cô mặc một bộ âu phục thanh lịch, nụ cười uyển chuyển hàm xúc, điềm tĩnh đoan trang đi sau cha và mẹ kế, bên cạnh cô chính là người em trai cùng cha khác mẹ, Dung Dĩ Trạch.
Để bày tỏ lòng hoan nghênh của mình với nhà họ Dung, cụ Bách còn tự mình ra tiếp đón.
Nhớ lúc ở bện viện, anh chỉ là một hồn phách, ngay cả đụng cũng không đụng được cô, mà trước đó anh cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, có thể giống như bây giờ đứng ở đứng ở trước mặt cô người tỉnh táo như anh trong lòng cũng khích động.
Tỉnh táo một chút... Bách Mộ Khắc thầm nhắc nhở chính mình.
Như phát hiện cái nhìn chăm chú của anh, cô đưa mắt nhìn sang, đôi mắt trong suốt như thủy tinh, phản chiếu bóng dáng của anh rất rõ ràng, anh không tự chủ được nhớ đến lúc ở bệnh viện, nước mắt từ cặp mắt trong suốt sáng ngời kia rơi xuống, nóng hừng hực ở trong lòng bàn tay anh, làm tim anh đau.
Một giây sau, anh cất bước, đi thẳng đến trước mặt cô.
Anh lại muốn hỏi, tại sao, tại sao muốn ly hôn? Nếu kết quả của cô và anh như vậy thì ban đầu sao lại đồng ý gả?
Nhưng, cuối cùng anh vẫn nhịn.
Dù sao, sống lại một lần nữa không phải để tiêu cực mà tích cực ngăn cản, có thể lần đầu anh không biết nhưng anh hy vọng lần này anh có thể làm tốt cho đến khi hiểu mới thôi, dĩ nhiên, cũng bao gồm lòng của cô.
Anh và cô, nhất định phải sống với nhau cả đời.
Có lẽ vì thời gian quen biết quá ngắn, mặc dù tuần sau sẽ phải kết hôn, cả hai vẫn còn xa lạ, không ngờ ở trước mặt người lớn anh lại trực tiếp đi về phía mình, Dung Dĩ Ân luống cuống, xấu hổ cúi đầu tránh ánh mắt sắc bén của anh, nhỏ giọng nói: "Này, buổi trưa, buổi trưa yên tĩnh, xin chào anh."
"Phốc, buổi trưa yên tĩnh xin chào anh... Chị, chị cho rằng chị đang thông báo thông báo hả? ha ha." Dung Dĩ Trạch ở bên nghe thấy liền trêu chọc.
"Dĩ Trạch!" Cô lúng túng liếc em trai một cái, khuôn mặt đỏ lên, vội vàng cầm tay em trai nhéo một cái.
Cũng sự việc này, cũng những người này, hai năm trước từng xảy ra, nhưng điểm khác nhau là, lúc ấy anh chỉ thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên, còn lần này anh không chỉ đi về phía cô mà còn muốn nhét cô dưới cánh chim của mình.
Tròng mắt đen thản nhiên liếc Dung Dĩ Trạch một cái, "Đừng có chọc chị em, da mặt của cô ấy mỏng." Giọng nói khí thế không cho người khác phản bác.
Thật ra thì có thể xem anh là nguời bao che khuyết điểm, ai cũng đừng nghĩ sẽ thuyết giảng đạo đức với những người anh yêu thương, sợ rằng người đó là em trai Dung Dĩ Ân cũng không được, anh chính là bao che khuyết điểm như vậy đấy.
Thấy anh rể mặt lạnh nói chuyện, quả nhiên Dung Dĩ Trạch không dám lỗ mãng, sờ sờ mũi, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
"Dung Dĩ Trạch, con không có mắt hả, tự nhiên lại chọc chị con, con mở to hai mắt ra cho mẹ, sau này chị con đã có người bảo vệ, đúng là ngu ngốc mà." Vương Mỹ Nguyệt mắng con của mình, nhưng trong lòng lại mừng thầm.
Con nhỏ này sao lại may mắn vậy chứ, gả cho một người tốt như lậy, nhìn cách trang trí khí phái này bà hoa cả mắt, vừa nghĩ đến thông gia của mình là người có tiền, mình cũng có thể một bước lên mây rồi, vì thế bà liền bỏ ra mình là một ngời mẹ hiền. "Mộ Khắc, nghe mẹ nói đây, Dĩ Ân là tâm can bảo bối của mẹ và cha nó, sau khi kết hôn con phải thương yêu nó thật nhiều đó."
"Con biết." Lần này, anh không chỉ đối tốt với cô, mà là sẽ tốt hơn, bảo đảm tốt đến nỗi làm cô không thể rời bỏ anh.
"Như vậy mẹ yên tâm rồi, sau này Dĩ Ân nhà chúng ta đã có người thương yêu chăm sóc và bảo vệ rồi." Không quên làm bộ lau lau khóe mắt, lộ ra vẻ mặt chỉ cần con gái hạnh phúc là bà vui mừng rồi
Diễn xuất của mẹ kế làm Dung Dĩ Ân có chút quẫn, Bách Mộ Khắc ở bên thì không ngừng cười lạnh.
Thương cô như vậy, thế sao sau khi cưới không để ý đến cảm xúc của Dĩ Ân, luôn luôn đến cửa đòi tiền.
"Được rồi, Mộ Khắc là người có trách nhiệm, không cần bà nhiều lời nó cũng sẽ chăm sóc tốt Dĩ Ân." Ba Dung khẽ khiển trách vợ.
"Sao chứ, tôi nuôi Dĩ Ân lớn lên, thì có thể lo lắng cho Dĩ Ân chứ sao!"
"Bà..."
"Ông bà thông gia đừng lo lắng, có thể lấy được Dĩ Ân chính là phúc khí của nhà chúng tôi, từ trên xuống dưới nhà họ Bách chúng tôi sẽ quan tâm chăm sóc Dĩ Ân, tuyệt đối sẽ không để con bé chịu tý uất ức gì, mời đi bên này, chỉ là vài món rau dưa xin đừng ghét bỏ." Cụ Bách làm tư thế mời, tự mình mời mọi người dùng cơm.
Đoạn ký ức đã lâu nay lại hiện lên trong đầu Bách Mộ Khắc. diendanlequydon.com
Hai năm trước, cũng giống như bây giờ, trên cái bàn tròn to bọn họ được an bài ngồi cạnh người nhà, từ lúc chuẩn bị dùng cơm cho đến khi người nhà họ Dung ra về, hai người họ không hề nói với nhau một câu, tuyệt đối không hề giống người sắp kết hôn.
Không muốn một bữa ăn nhàm chán như vậy nữa, Bách Mộ Khắc quyết định bắt cô đến cạnh mình, tranh thủ thời gian để hai người thân nhau hơn.
Mọi người nối đuôi nhau vào vị trí, Dung Dĩ Ân chuẩn bị đi về phía cha mẹ mình, Bách Mộ Khắc đưa tay kéo cô lại.
Cô sợ hết hồn, xoay người đôi mắt nâu mở to nhìn anh.
"Đến ngồi cạnh anh." Không đợi cô đồng ý, Bách Mộ Khắc đã thân mật kéo ghế ra cho cô ngay trước mặt người lớn hai bên gia đình.
Không ngờ anh sẽ làm như vậy, nhưng đang ở trước mặt người lớn hai bên cô cũng không tiện từ chối, Dung Dĩ Ân không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn ngồi xuống.
Không hề ngoài ý muốn, hành động này lại rước lấy một hồi ca tụng của mẹ kế Dung Dĩ Ân, cái gì mà ông trời tác hợp, vợ chồng hòa hợp cái gì nói được bà ta đều nói. Hừ, người phụ nữ này nói nhiều như vậy mà không thấy khát sao? Bách Mộ Khắc oán thầm.
Muốn cô ngồi bên cạnh, hình như làm cô rất khẩn trương, nhìn qua thấy tay trái cô nắm chặt lấy tay phải, quy củ đặt trên đùi, vì quá dùng sức mà cổ tay phải đỏ lên.
Anh cau mày không muốn cô tiếp tục ngược đãi mình nữa, ở dưới bàn, Bách Mộ Khắc duỗi tay về phía cô, không một tiếng động mạnh mẽ cầm lấy tay cô, không để tay trái cô tiếp tục cầm lấy tay phải nữa.
"Muốn nắm thì nắm tay anh!" Anh dùng âm lượng chỉ đủ để hai người nghe nói với cô.
Dung Dĩ Ân hoảng hốt chừng vài giây, cô cảm thấy thật ngoài ý muốn, một người nhìn lạnh nhạt như anh lại tỷ mỉ như vậy.
Muốn giãy dụa lại không dám, hai người nhìn nhau, mặc dù im lặng, nhưng Bách Mộ Khắc vẫn đọc được sự cần xin trong mắt cô, còn anh quyết tâm không buông tay, hai sức lực khác nhau một trời một vực đang ngầm đấu đá dưới mặt bàn.
Tay cô rất nhỏ, anh chỉ xòe một bàn tay ra, không cần dùng sức cũng nắm trọn tay cô...
Một giây sau, Bách Mộ Khắc giật mình.
Xem qua hai năm kết hôn, hình như họ rất ít khi nắm tay như vậy, anh biết rõ mọi chỗ dạy cảm trên người cô lại không biết bàn tay của cô mảnh mai như vậy.
Tại sao sẽ như vậy chứ? Bọn họ quả thật là vợ chồng sao?
"... Tại sao?" Dung Dĩ Ân cảm thấy kỳ lạ, không nhịn được nhỏ giọng hỏi.
Cô khẩn trương, hơn nữa còn vừa nhìn thấy anh liền khẩn trương, thì ra đối mặt với người mình thích, thứ chân chính muốn vượt qua không phải là khoảng cách mà là cảm giác vừa thích vừa khẩn trương.
"Sau này... chúng ta sẽ thường nắm tay như thế này." Bách Mộ Khắc nhỏ giọng nói.
Đôi mắt đẹp chớp chớp, xấu hổ, lúc định tránh đi thì một hơi thở thơm ngát bay vào tai Bách Mộ Khắc.
Cô nói: "Được."
Bách Mộ Khắc hơi buồn cười, đưa tay che miệng che dấu đi nụ cười của mình. Cho đến khi bắt đầu dùng cơm anh mới không cam lòng buông tay cô ra.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại rụt lại thật nhanh, thừa dịp anh không chú ý, cô âm thầm thở ra một hơi, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Cảm thấy, hôm nay anh không giống bình thường, dịu dàng hơn mấy lần gặp mặt trước, cũng thân thiết hơn, vì anh ý thức được họ sắp trở thành vợ chồng sao?
Ngĩ đến họ sẽ trở thành người thân nhất trong cuộc đời của nhau, Dung Dĩ Ân tràn đầy mơ ước về cuộc sống hôn nhân họ, cô cũng rất vui mừng.
Cô ăn từng miếng từng miếng, món ăn cô thích nhất cũng cách cô xa nhất.
Để chứng minh điều này, Bách Mộ Khắc mấy lần cố ý chuyển động bàn ăn hình tròn, quả nhiên phát hiện, rõ ràng là người không ăn cay, nhưng bởi vì trước mặt mình chỉ toàn đồ cay, đành phải kiên trì ăn, món thịt viên mình thích thì cách mình quá xa, đành phải nhịn đau bỏ qua.
Hai năm làm vợ chồng, nên cũng biết chút ít về thói quen ăn uống. Điều này làm cho Bách Mộ Khắc tự hào một chút.
"Đưa đây anh." Duỗi tay về phía cô.
"Cái gì?" Dung Dĩ Ân nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xém nữa là chôn trong chén lên, nghi hoặc nhìn anh.