Cô nên cảm thấy hạnh phúc chết đi được, nếu không cũng nên cảm động đến rơi nước mắt, nhưng không biết tại sao, hôm nay cô lại muốn chú tâm vào những việc vặt, muốn xoi mói ông chồng hoàn mỹ của mình.
Anh, thật lòng thích cô sao?
Trong lòng anh có cô sao?
Nếu thật lòng thích, vậy sao anh không biết, căn bản cô không cần nước hoa...
Nước hoa anh mua cho cô trong hai năm qua, cô chưa dùng lần nào.
Truyền thông luôn nói anh có thể nhạy cảm ngửi được cơ hội trên thương trường, nhưng sao lại không nhạy bén phát hiện điều này.
Có lẽ, không phải là không nhạy bén mà chưa từng thật tâm để ý.
Dung Dĩ Ân cảm thấy ngực trái đau đớn, sợ mình bị những cảm xúc xấu cắn nuốt, vội vàng không suy nghĩ nữa, trốn vào phòng tắm vui vẻ rửa mặt, sau đó nằm xuống giường lớn.
"Dung Dĩ Ân, không nên nghĩ, cái gì cũng không nên nghĩ."
Dung Dĩ Ân ngủ, vừa tỉnh nhìn đồng hồ thấy đã gần ba rưỡi.
Nên nói thế nào đây, có đôi khi cảm thấy Bách Mộ Khắc là người đàn ông luôn lạnh lùng khiến người khác không dám đến gần, nhưng sự quan hệ vợ chồng lại chưa từng thiếu.
Anh muốn cô, mấy giờ sau còn phải chủ trì một hội nghị quan trọng.
Anh ghét nhất là người không đúng giờ! Thư phòng làm việc đến hơn nửa đêm, Bách Mộ Khắc vẫn không hề buồn ngủ, nhưng ngày mai lại có một hội nghị quan trọng, vì để mình tỉnh táo đứng trong phòng họp, anh cần ngủ, cho dù nửa tiếng cũng tốt hơn cứ ở đây điên cuồng làm việc.
Anh dừng công việc lại, ra khỏi thư phòng.
Khi anh đứng ở bên giường ngủ lớn, nhìn thấy cái giường bị vợ chiếm.
Không phải xoay trái xoay phải, tư thế ngủ đáng sợ chiếm lấy giường, mà cơ thể co rúc, có chút tủi thân nhưng lại quyến luyến rúc đầu vào gối ngủ của anh, nhưng cơ thể lại vẫn nằm ở vị trí của mình, nghiêng người nằm xéo.
Không biết tại sao, Dung Dĩ Ân như vậy nhưng trong mắt của anh lại cảm thấy cô rất yếu đuối, trong lòng dâng lên một cảm xúc không biết tên.
Ánh mắt nhìn dọc theo cơ thể của cô... chân dài lộ ra khỏi váy ngủ, rất đẹp... Con mắt được thưởng thức no đủ.
Đủ rồi, bây giờ không phải là lúc thưởng thức, mà nên nghĩ cách dời cơ thể của cô vợ mơ mơ màng màng lại đúng vị trí mà không quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nhìn thật lâu, Bách Mộ Khắc nhíu mày, không có cách nào.
Hai ý nghĩ luôn giằng co trong đầu anh, làm, không làm? Hai ý nghĩ hoàn toàn bất đồng đang giằng co trong đầu anh, cuối cùng, anh quỳ một chân lên giường nhìn cô.
Đẩy tóc dài đang che mặt cô ra, vỗ nhẹ lên mặt cô, "Dĩ Ân, em ngủ ở chỗ anh rồi."
Nghe thấy giọng nói của anh, cô mơ mơ màng màng mở mắt ra.
"Xích qua bên kia một chút."
"Uhm.." Trả lời một cách mơ hồ.
Nhưng khi cô xoay người nhường chỗ, anh lại giữ vai cô lại, đúng.. chính là giữ cô lại.
"Đợi tý rồi ngủ tiếp." Giọng nói khàn khàn vang lên.
Không biết chuyện gì đang xảy ra, lại cảm nhận được bàn tay anh đang xoa đùi mình...
Anh muốn cô.
Nếu như cô đủ tỉnh táo, nên cự tuyệt, nhưng cô không đủ tỉnh táo như lại biết rõ anh muốn gì.
Cô cảm giác mình rất mâu thuẫn.
Chính giây phút chần chờ ngắn ngủi này cô đã đánh mất cơ hội cự tuyệt, bàn tay ai đó không hề kiêng kỵ thăm dò vào giữa đùi cô, mặc sức xoa nắn chỗ nhạy cảm của cô.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, sức nặng đàn ông duy nhất mà cô thừa nhận, chuyện nam nữ cũng là anh từng bước dẫn dắt, từng bước chỉ dạy cô học tập.
Người đàn ông này còn hiểu cơ thể cô hơn chính bản thân cô, biết rõ từng nhược điểm, biết cách khơi dậy ngọn lửa trong người cô, cơ thể bị anh đụng chạm, cái tên lý trí trong đầu liền gãy tan tành, cô ngoan ngoãn thừa nhận sự trêu chọc và xâm chiếm của anh, không kháng cự nữa để mặc cho lửa dục mạnh mẽ chiếm lấy toàn cơ thể cô, khống chế giác quan của cô.
Cho, lại không cho, hòa trộn lại với nhau làm cho khoái cảm tăng vọt, để căn phòng yên tĩnh tràn ngập tiếng rên rỉ và thở dốc.
Mặc kệ chuyện như vậy xảy ra bao nhiêu lần, cô luôn cảm thấy vô dụng, giống như mình không thuộc về mình nữa, chỉ có thể tiếp nhận sự đùa nghịch của anh, run rẩy nhảy múa theo anh.
Cô nhấc lông mi, tầm mắt sương mù nhìn về phía người tạo ra tất cả những điều này..
Khuôn mặt đẹp trai vẫn bình tĩnh như thường, giống như những chuyện thân mật mệt nhọc này không rung chuyển được sự trầm ổn và tỉnh táo của anh, thậm chí tiếng thở dốc anh cũng nắm trong lòng bàn tay, không giống như cô, mỗi lần đều cảm thấy mình sắp không thở nổi, càng cố hít một lượng không khí lớn càng cảm thấy trong phổi mình thiếu dưỡng khí, mọi lúc cũng có thể chết đi vì không thể hô hấp.
Cô muốn khóc, ngay cả lúc này anh cũng quá tỉnh táo, cô không muốn nhìn thấy chút nào, bởi vì so với sự mất khống chế của cô thì sự tỉnh táo của anh khiến cô cảm thấy mình bị anh nắm trong tay, là món đồ chơi bị anh đặt dưới thân, chứ không phải vợ anh.
Không nên cho cô sự tỉnh táo, thứ cô không cần nhất là sự tỉnh táo của anh.
Cơ thể bị đoạt lấy là vui thích, nhưng lại có một cảm giác trống rỗng, trái tim trống rỗng, đau đớn, khiến cô có ý nghĩ đưa tay ra bắt được anh, giống như bắt được, có thể kéo anh cùng trầm luân với mình nhưng lại chụp hụt, ngay cả đầu ngón tay cũng chưa chạm được đến anh, cô vừa vội vừa bất an, thì hai tay lại bị anh vững vàng giữ chặt, mạnh mẽ đặt ở hai bên cơ thể.
Ôm cô không được sao? Giang hai tay ôm lấy cô không được sao? Tại sao lại muốn khống chế hai tay cô, không cho cô chạm vào anh? Anh không thích cô đụng vào anh sao?
"Mộ Khắc..." Cô đáng thương kêu lên.
Câu nói mềm mại, nhỏ nhẹ kia lại đụng đến cảm xúc anh giấu sâu trong lòng không muốn ai biết, dục vọng suýt nữa tràn đầy mắt, cảm xúc bị khuấy đảo khiến anh chột dạ không dám phóng túng, quyết định nhanh chóng kết thúc mọi thứ ở đây, bởi vì sợ sự tỉnh táo của mình sẽ tan rã trước mặt cô.
Anh rời khỏi người cô, nắm chặt eo xoay lưng cô lại, tiến vào từ phía sau, một lần lại một lần, cho đến khi khoái cảm chưa từng có đột kích.
Cuối cùng họ tách ra, một trái một phải nằm về đúng vị trí của mình.
Một lúc lâu sâu, bên tai vang lên giọng nói tỉnh táo của anh.
"Ngày mai không cần chuẩn bị bữa sáng cho anh."
Nhất thời cao hứng nên anh đã quấy rầy giấc ngủ của cô, không thể làm gì khác hơn là hy sinh bữa ăn sáng của anh để bù lại giấc ngủ cho cô.
"Ừ." Cô nhắm mắt lại, mặc cho cảm xúc trống rỗng tàn sát bừa bãi cơ thể mình.
Đợi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh, cô không cầm được nước mắt, mặc nó tuôn rơi.
Anh không hiểu cô, cho tới bây giờ cũng chưa từng hiểu, thứ cô muốn không phải là vui vẻ nhất thời, mà muốn anh thương tiếc cô, ôm cô, làm cơ thể run rẩy vẫn giữ được dư vị của anh, cô cần chính là cái ôm của anh, cái gì cũng không cần phải nói, càng không cần cái đặc xá là không phải nấu bữa sáng!
Chỉ cần có thể cho cô cảm giác được yêu thương, cho dù chỉ một chút, đừng nói là bữa sáng, cho dù muốn cô lên núi đao xuống biển lửa cũng được.
Cô đã từng thử nhích gần đến lồng ngực anh, khát vọng được dựa vào người anh, thế nhưng anh lại lẩn tránh, giống như bây giờ, sau khi nhiệt liệt triền miên thì để mặc một mình cô đối diện với đêm tối.
Có lẽ, không phải anh không thích ôm, mà là đối tượng ôm, Dung Dĩ Ân tuyệt vọng nghĩ.
Cô không phải người cam chịu và hay suy nghĩ lung tung, mà thật sự anh không thương cô, anh bị buộc phải cưới cô, giống như những gì anh nói trong đêm tân hôn.
Biết nhau không đến một tháng, người lớn hai bên gia đình ép họ kết hôn, ngày đó cô e lệ đối mặt với người chồng không mấy quen thuộc.
Anh uống rượu say, đôi mắt nâu trong suốt, hai con mắt sắc bén nhìn cô, cô nghe thấy anh nói những lời như thế này.
"Ông nội nói, ai cưới em, người đó chính là người thừa kế tập đoàn Bách Thị... Cám ơn em đã đồng ý lấy anh, Dung Dĩ Ân, cám ơn. Anh sẽ không bạc đãi em, anh cũng không tin cuộc hôn nhân này anh kinh doanh không tốt... Anh sẽ là một người chồng hoàn mỹ nhất, cám ơn em... Đừng nghĩ sẽ phá hư cuộc sống hoàn mỹ của anh, người nào cũng đừng nghĩ..."
Trong miệng anh rõ ràng vừa nói cám ơn, nhưng cô không cảm thấy được lòng biết ơn chân thành của anh, thậm chí cô cảm thấy anh đang vô cùng bực mình. diendanlequydon.com
Bởi vì, ông nội dùng điều kiện uy hiếp anh mới không thể không cưới cô, cũng không phải thật lòng thích cô, sự xuất hiện của cô làm rối loạn cuộc sống đang hoàn mỹ của anh, là cô không biết tự lượng sức mình với cao đến người đàn ông này, cô không nên thích anh.
Nhưng ngay cả như vậy, giọng nói của anh vẫn rất lạnh nhạt, hoàn toàn giữ được sự tỉnh táo. Điều này làm cô thắc mắc, sao có thể làm được, một người lại có thể đem tâm tình của mình giấu sâu như vậy? Anh cứ cố chấp phải duy trì cuộc sống anh cho là hoàn mỹ đó sao?
Nhìn chồng đang ngủ say bên cạnh...
Rõ ràng khoảng cách gần như vậy nhưng cô lại cảm thấy gần ngay trước mắt xa tận chân trời.
Có lẽ cũng bởi vì không thương, cho nên sợ là khoảng cách chỉ có một bàn tay, bọn họ đều không thể nào vượt qua.
Hiểu được điều này Dung Dĩ Ân cảm giác mình sắp không thở nổi, cô mặc lại đồ ngủ đã bị cởi ra, lảo đảo xuống giường, đi vào phòng thay đồ.
Thì ra yêu người nhưng người không yêu lại đau khổ đến vậy.
Trong lòng cô có anh, luôn luôn có...
Trên thế giới này quả thật có cái gọi là vừa thấy đã yêu, chỉ cần trong nháy mắt liền quyết định giao tình cảm của mình ra.
Vốn là Dung Dĩ Ân không tin vào điều này, cho đến khi gặp Bách Mộ Khắc...
Cô còn nhớ rõ, trái tim đập mãnh liệt, tình cảm mãnh liệt như dời núi lấp biển mà đến, không có cách nào khống chế.
Dung Dĩ Ân mất ngủ, trong đầu toàn là hình dáng của Bách Mộ Khắc, cô giống như phụ nữ hồi xuân, cả ngày đều nhớ nhung gương mặt lạnh lùng của anh.
Khi anh mở miệng hỏi cô có đồng ý lấy anh không, cô liền không nghĩ ngợi gì mà gật đầu đồng ý, bởi vì, cô thích người đàn ông này, muốn trở thành người quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, cho dù để xứng đôi với người hoàn mỹ như anh phải tốn không ít tâm lực (tâm tư và sức lực), cô cũng cố gắng, trong hai năm qua cô vẫn nỗ lực đóng vai.
Nhưng mà, tối nay, cô cảm thấy mình đã bị đánh bại...
Anh không có bạc đãi cô, trên thực tế, Bách Mộ Khắc vì cô mà làm rất nhiều chuyện, anh đối xử với cô rất tốt!
Những gì người chồng nên làm, anh đều làm, thậm chí những việc không cần làm anh đều thay cô sắp xếp hết tất cả. Không chỉ giải quyết nguy cơ tài chính của khách sạn suối nước nóng nhà mẹ đẻ cô, còn phái một đội ngũ nhân viên đến kinh doanh khách sạn đó, đưa em trai của cô ra nước ngoài học, vì cô mà lo cho cuộc sống nhà mẹ đẻ cô, thỉnh thoảng ứng phó với người mẹ kế tham lam của cô. Hơn nữa mỗi ngày còn cố gắng làm việc để cô sống trong cuộc sống cẩm y ngọc thực không lo ăn không lo mặc.
Có lẽ anh không có biện pháp luôn ở bên cô, nhưng chiếu cố những người bên nhà vợ rất thỏa đáng, kết hôn hai năm, cho đến bây giờ anh cũng chưa từng mắng cô, một lần to tiếng cũng chưa, trong lòng cô rất rõ, trên đời này không tìm được người chồng nào hoàn mỹ như Bách Mộ Khắc.
Nhưng cô cũng không rõ, thật không rõ, cô có một người chồng hoàn mỹ như vậy, tại sao trái tim cô lại vô cùng cô đơn, trong lòng thấy trống rỗng.
Tim, trống rỗng, ngồi ở trước bàn trang điểm, ngay cả đèn cũng không mở, chứ như vậy một mình đối diện với căn phòng tối om, Dung Dĩ Ân cảm giác như mình bị vứt bỏ.
Đây không phải cuộc sống hôn nhân mà cô muốn.
Cuộc sống giàu có không lo ngại gì, vợ chồng tôn trọng nhau như khách, người muốn yêu cũng không được yêu, ngay cả đứa bé mình mang thai mười tháng sinh ra cũng không được tự mình chăm sóc... Nếu hôn nhân được để ý cẩn thận như vậy, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mới có thể hạnh phúc, thì cô không muốn, bởi vì đây không phải thật, là miễn cưỡng mới có.
Hôn nhân chân chính, hạnh phúc chân chính phải giống như học trưởng Tề Lãng và Tinh Tinh.
Có lẽ sẽ có tranh chấp, có lẽ không thuận buồm xuôi gió, nhưng khi họ đối mặt với nhau, một giây trước mới tranh cãi ầm ĩ, một giây sau đã trở thành chỗ dựa tin cậy nhất của đối phương.
Ngăn kéo đầy nước hoa có thể thanh lý, nhưng buồn bực trong lòng lại không thể thanh lý...
Ngừng tổn thương, hình như đây là biện pháp duy nhất...
Vừa tốt cho cô lại tốt cho Bách Mộ Khắc, anh không cần thay cô gánh vác những trách nhiệm không thuộc về anh kia, cô cũng có thể bỏ đi lớp thủy tinh khiến mình nhìn thấy mà không chạm đến được.
Có nhiều thứ, không phải chỉ cần có gắng là có thể đạt được kết quả. Đó chính là tình cảm.
Hai năm rồi, anh hết lòng tuân thủ lời hứa không có bạc đãi cô, bây giờ là lúc cô nên nhận mọi thứ trong cuộc hôn nhân này, không để Bách Mộ Khắc gặp cái xui xẻo này.
Chẳng qua là, nhìn hình đứa bé trước bàn trang điểm cô lại muốn khóc.
Xin lỗi, cô là người mẹ không ra gì, rõ ràng nên để bọn nhỏ bên mình, nuôi dạy chúng, sắm vai một người vợ giàu có biết điều, hy sinh thân tình của mình và đứa bé.
Nhà họ Bách sẽ không giao con trai cho cô, mặc kệ cô có là con dâu nhà họ Bách hay không, phải nói, "Dung Dĩ Ân" chưa từng được nhà họ Bách chân chính thừa nhận, ông nội bà nội đối xử với cô rất tốt, nhưng những người khác chẳng qua là chỉ dung nạp cô, sợ rằng trong những người này có cả chồng cô.
Nếu như sự tồn tại của một người phải dựa vào người khác dung nạp, vậy thật đáng buồn.