"Mệ kế cô mà còn tiền? Tiền đã bị bà ấy cần đi mua sắm hết rồi, cô cũng không biết mẹ kế cô hào phóng như thế nào đâu, cầm quần áo mới mua đi cho người ta! Hừ, tô nhổ vào, ban đầu không phải ông nội lấy quyền thừa kế làm điều kiện, nói chỉ cần người nào lấy cô thì sẽ là người thừa kế tập đoàn Bách Thị, anh hai mới đồng ý lấy cô, kết quả lại bị mẹ kế cô coi là máy ATM, từ lúc nào mà người ngoài suốt ngày đến nhà chúng tôi lấy tiền, tại sao phải cho các người tiền chứ?"
"Mộ Hân, con càng nói càng quá rồi!" Bà Bách hung hăng trợn mắt nhìn con gái.
"Mẹ, con nói đều là sự thật, con nghe trộm được ông nội nói chuyện với anh hai."
Dung Dĩ Ân mở to mắt cả người lung lay như lá mùa thu, "Cho nên, cho nên Mộ Khắc mới...."
"Cho nên anh hai mới bất đắc dĩ..." Kết hôn!
Bách Mộ Hân chưa kịp nói hết câu, một giọng nam vang lên, mang theo sự rét lạnh khiến người khác sợ hãi: "Bách Mộ Hân, bắt đầu từ tháng sau, tiền tiêu vặt của em sẽ bị cắt."
Bách Mộ Hân chấn động nhìn người mới đến, "Anh!"
Bách Mộ Khắc ưu nhã đi đến, thong dong ngồi xuống bên cạnh Dung Dĩ Ân, nắm lấy cái tay lạnh như băng kia, nhưng hia mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm em gái, thấy vậy da đầu cô tê dại.
"Em nói đúng, tại sao phải làm máy ATM cho người khác. Cho nên, anh sẽ đóng băng tiền tiêu vặt của em lại."
"Anh, anh không thể làm vậy với em, em là em gái của anh!" Tiền tiêu vặt bị đóng băng, cô sống thế nào đây.
"Em còn biết anh là anh của em, vậy em có biết cô ấy là ai không? Em nên nói chuyện với cô ấy bằng giọng điệu như vừa rồi sao?" Anh trầm giọng chất vấn.
"Em..." Bách Mộ Hân ngậm miệng.
"Đi ra ngoài, về phòng của em đóng cửa suy nghĩ lỗi của mình đi. Bắt đầu từ bây giờ, không có lệnh của anh, không cho phép ra ngoài nửa bước." Răn dạy em của mình xong, Bách Mộ Khắc gọi người giúp việc, "Đỡ mợ chủ về phòng nghỉ ngơi."
"Mộ Khắc..." Dung Dĩ Ân nhìn Bách Mộ Khắc, xin lỗi, mất mác, xấu hổ... Rất nhiều cảm xúc dâng lên nhưng lại không nói ra miệng được.
"Về phòng nằm nghỉ rồi chờ anh, anh nói chuyện với mẹ xong sẽ lên tìm em. Đừng khóc, rất xấu." Đầu ngón tay dịu dàng lau đi nước mắt cô.
Dung Dĩ Ân cố nén nước mắt, gật đầu, nghe lời rời đi.
Trong không gian to như vậy chỉ còn lại hai mẹ con Bách Mộ Khắc và bà Bách, Bách Mộ Khắc nhìn mẹ, "Xảy ra chuyện gì?"
Bà Bách tức giận kể chuyện xảy ra ở nhà hàng.
"Tiền do con chủ động cho, Dĩ Ân không biết gì cả."
"Con chủ động cho? Con điên rồi sao?"
"Mẹ, cha từng nói qua, nếu tiền có thể giải quyết được mọi chuyện thì không thành vấn đề, người cũng vậy, Vương Mỹ Nguyệt chính là người có thể giải quyết được bằng tiền, chỉ cần bà ta không đến quấy rầu Dĩ Ân, để Dĩ Ân có thể yên tĩnh chờ sinh, dùng tiền để đối lấy sự bình an và yên ổn người mẹ và hai đứa bé dễ thương, con cảm thấy số tiền này rất đáng."
"Người phụ nữ kia là đỉa, một khi quấn thì sẽ không dứt ra được!"
"Vậy thì cứ để bà ta sống như vậy?"
Anh không thể làm cha vợ ly hôn với bà ta, cũng biết chỉ cần cha vợ còn sống một ngày, Dung Dĩ Ân sẽ không thể phớt lờ Vương Mỹ Nguyệt, thay vì như vậy, không bằng làm cô ấy quản ít chuyện lại, nếu không thể phủi sạch quan hệ thì hãy dùng tiền để xử lý, làm cho bà ta biết ai là chủ, và nên cung kính với ai.
Đời này thứ Bách Mộ Khắc không thiếu nhất đó là tiền, nếu như có thể dùng nó để Dung Dĩ Ân sống khá giả, thì tiền này đáng giá, anh cam tâm tình nguyện chi ra.
"Chuyện này, mẹ cũng đừng hỏi đến, con có chừng mực."
Bà Bách không có cách nào với con trai, nếu con trai đã nói không nên hỏi nữa, bà có thể làm gì? Nhưng mà, có một số chuyện bà không biểu đạt ý kiến thì không được...
"Sau khi Dĩ Ân sinh đứa bé, mẹ muốn mang chúng về đây nuôi dạy, gien di truyền thì không có cách nào thay đổi, nhưng mẹ không muốn cháu mẹ tiếp xúc gần với nhà ngoại, học thói quen xấu."
Trong đầu hiện lên hình ảnh mấy ngày trước, Dung Dĩ Ân vui vẻ nói với anh muốn nuôi dạy bọn nhỏ, có lẽ từ nhỏ đã thiếu hụt tình thương của mẹ, cô nên cô khát vọng đem tất cả tình thương của mình cho hai đứa bé, nếu đem con về đây cho mẹ anh chăm sóc, cô nhất định thất vọng, đó là kết quả anh không muốn thấy nhất.
Hơn nữa, nói khó nghe một chút, nhà lớn có một đống người lớn, không cưng chiều hai nhóc thành vô pháp vô thiên mới là lạ.
"Mẹ, cái này mẹ nói không đúng rồi, Dĩ Ân không phải con đẻ của Vương Mỹ Nguyệt, căn bản không cần lo vấn đề gien di truyền, hơn nữa con cảm thấy đứa bé nên ở cạnh mẹ, để mẹ chăm sóc." Mắt đen lạnh lùng nhìn mẹ, "Đây là trách nhiệm của Dĩ Ân, cô ấy nhất định phải chăm sóc tốt đời thứ tư của nhà họ Bách, giống như mẹ chăm sóc con và Mộ Hân, khi nhà họ Bách mới có chúng con bà nội cũng để mẹ tự chăm sóc, tại sao Dĩ Ân không thể làm vậy?"
Bà Bách rất không vui khi con trai không chịu cho bà nuôi cháu, nhưng hết lần này tới lần khác anh nói chuyện rất có lý, hơn nữa còn thành thạo trấn an bà, làm bà muốn tức giận cũng không tức giận được.
"Cái thằng này, tưởng mắt của mẹ mù rồi sao? Mới kết hôn đã thành nô lệ của vợ rồi."
"Còn không phải do cha và ông nội dưỡng thành sao, người đàn ông nhà họ Bách chúng ta đều yêu thương vợ. Không phải mẹ cũng được cha đặt trong lòng bàn tay mà nâng niu sao?"
"Bớt lắm mồm đi, thật sự muốn đóng băng tiền tiêu vặt của Mộ Hân?"
Định vậy, nhưng mẹ đã mở miệng, anh phải lùi một bước, "Dọa con bé một chút thôi, nói như thế nào cũng là em gái con, hung giữ với con bé vì chỉ muốn con bé thay đổi thói xấu khi nói chuyện thôi, ở trong nhà mình thì không sao, nhưng khi gả ra ngoài, nếu không thay đổi, người thua thiệt chính là con bé thôi. Mẹ cảm thấy con quá nghiêng với Mộ Hân sao?"
"Mẹ hiểu ý con, lần này nghe lời con, xem coi nha đầu khi có thay đổi thói xấu không."
"Mẹ, đối xử với Dĩ Ân tốt hơn một chút, cô gái kia rất yêu con của mẹ, mẹ không hy vọng con hạnh phúc sao?" Bách Mộ Khắc thay đổi thái độ lạnh lùng bằng vẻ mặt vô tội yếu đuối nhìn mẹ.
"Con tên tiểu tử này, mẹ ăn thịt vợ con sao? Chỉ cần cô ấy làm tốt mọi việc, mẹ sẽ không sẽ không bạc đãi nó." Bà Bách tức giận nói.
"Mẹ, con biết mẹ tốt nhất, con sẽ nói với cô ấy học hỏi mẹ làm con dâu tốt."
Lườm con trai một cái, "Ăn kẹo sao mag miệng ngọt vậy!"
"Là thật mà. Mẹ cũng biết con không biết nói ngọt."
"Được rồi, được rồi, đi xem vợ của con đi, không phải đã bảo dì bồi bổ thân thể sao? Sao lại gầy như thế, bảo con bé ăn nhiều một chút, không thể để hai cháu trai bảo bối của mẹ đói bụng được."
Quả nhiên, muốn giải quyết bà mẹ chồng mặt lạnh tim nóng này, phải để đứa con trai hoàn mỹ tự thân xuất mã là tốt nhất.
"Mẹ cũng vậy, phải chăm sóc tốt bản thân, đừng tức giận." Trấn an mẹ xong, Bách Mộ Khắc cất bước đi lên lầu.
Mở cửa nhìn thấy Dung Dĩ Ân đang im lặng rơi nước mắt, đột nhiên nhớ tới lúc trước sau khi cưới cũng có ngày thấy cô khóc trong im lặng như vậy, bị anh thấy nhưng vội vàng nở nụ cười nói không có chuyên gì, lúc ấy anh cũng tưởng vậy, thật sự cho rằng không có chuyện gì, bây giờ nghĩ lại, anh bị cô trả hàng không phải không có nguyên nhân, anh không phải là người chồng tốt.
Đi lên phía trước, "Loại phương thức hoanh nghênh này có phải quá nghiêm trọng rồi không?" Đặt mông ngồi xuống mép giường, đưa tay lau đi nước mắt chưa kịp khô của cô.
Cô đỏ mắt nói, "Xin lỗi, Mộ Khắc, em không biết mẹ kế em có thể làm như vậy, em đã cố gắng ngăn cản bà ấy, nhưng..."
"Hư, đã bảo em đừng khóc, rất xấu." Sờ sờ mặt cô, "Chính anh đồng ý cho mẹ kế em tiền, muốn bà ấy không đến quấy rầy em nữa, anh không muốn thấy em phiền lòng vì bà ta."
Kinh ngạc mở to mắt, "Anh, anh biết rồi hả?"
Người đàn ông gật đầu.
"Em, em... em cảm thấy rất mất thể diện, thật xin lỗi." Cô giống như đứa bé khóc thút tha thút thít.
"Có gì mà mất thể diện? Mình không thể lựa chọn ba mẹ, tuy nói bà ấy không phải mẹ ruột của em, nhưng vì ba em, anh nghĩ em sẽ tiếp tục cho bà ấy tiền, nếu đã như vậy không bằng để anh cho bà ấy tiền, hai mươi vạn một tháng đối với anh không nhiều, nha đầu Mộ Hân kia tiền mua đồ trong một tháng còn hơn vậy nữa. Cứ coi như anh lấy hai mươi vạn để mua sự yên tĩnh đi, một case nhỏ." diendanlequydon.com
"Mộ Khắc, mới vừa rồi Mộ Hân nói những lời kia... Là thật sao? Anh là bất đắc dĩ mới..." Cô nói không được nữa.
Bách Mộ Khắc không nói gì chỉ nhìn đôi mắt đẫm nước mắt kia. Một lúc lâu sau, "Đúng, ban đầu lý do anh đồng ý lấy em chính là vậy."
Tim Dung Dĩ Ân rơi xuống đáy cốc, mặc dù cố nén, nhưng vẫn không nén nổi mà khóc thành tiếng. Thì ra Bách Mộ Khắc bị ép phải lấy cô, cô không phải là người anh muốn...
"Như vậy đã vội vã khóc rồi? Muốn khóc, cũng phải đợi anh nói hết đã rồi hãy khóc." Trêu chọc cô xong, anh thu lại vẻ mặt tươi cười nói: "Ban đầu là như vậy, nhưng em thử nghĩ lại xem sau đó anh đối xử với em như thế nào, Dĩ Ân, em còn muốn chấp nhất xem lúc đầu anh bị bắt buộc hay không? Còn muốn hỏi gì nữa không?"
"..." Không, không chấp nhất, không hỏi, anh đối xử tốt với cô, hiểu cô. Ngắm nhìn người đàn ông trước mặt, tâm tình dâng trào, "Mộ Khắc, em yêu anh."
"Nói lại lần nữa xem."
"Em nói, em yêu anh..."
Nâng cằm cô lên, khóe miệng anh khẽ nhếch trả lời, "Anh cũng vậy." Cúi đầu hôn cánh môi mềm mại của cô, cẩn thận, dịu dàng hôn cô.
Nói hết tất cả vướng mắc, giống như hai người khiêu vũ một bản, ăn ý tiến lùi, ngọt ngào mà ướt át, ngưng tụ thành dòng suối nhỏ, nhẹ nhàng chảy qua nội tâm của nhau, tưới mầm yêu, để nó khỏe mạnh.
So sánh với lúc tân hôn thì mặt mày còn hớn hở hơn, đây là nói Bách Mộ Khắc.
Sự nghiệp vẫn trôi chảy, về phần hôn nhân lần này thật sự anh cảm thấy rất hài lòng, tình cảm của anh và Dung Dĩ Ân rất tốt, mỗi ngày trước khi đi làm sẽ trình diễn một màn giao chiến.
Dung Dĩ Ân mang thai đã bảy tháng rồi, bụng đột nhiên lớn một cách nhanh chóng, nhưng mà, cô thật dũng cảm, mặc kệ đứa bé ở trong bụng của cô đùa giỡn, hoặc làm cô khó chịu, cô sẽ cười tít mắt, dáng vẻ giống như đang đắm chìm trong hạnh phúc, nhưng như thế lại làm anh đau.
Hôm nay là sinh nhật của cô, bọn họ đã lên kế hoạch, hôm nay anh không tăng ca, muốn đưa cô đến nhà hàng Pháp ăn tối dưới ánh nến lãng mạn.
Nhưng mà lúc trước ăn bữa tối dưới ánh nến, anh phải làm xong việc, giải quyết xong vị Mr.Carlon, khiến ông ta ngoan ngoãn móc bút ra ký hợp đồng.
Tập đoàn Bách Thị quyết định lấn sang lĩnh vực nhà hàng, lần này đặc biệt giới thiệu nhà hàng kinh doanh theo hình thức phương Tây, hi vọng có thể bắt tay hợp tác với Khóa Quốc tạo ra một nhà hàng vô cùng mới lạ. Sáng sớm, Bách Mộ Khắc liền dẫn một đội luật sư tài giỏi, đoàn người hăng hái đi nói chuyện hợp tác với Mr.Carlon đang nghỉ ở khách sạn, tiến hành hội nghị đàm phán song phương.
Hội nghị diễn ra trong mấy giờ, không khí hòa hợp nhưng vẫn diễn ra sự đấu sức, mỗi một câu nói đều cẩn thận và hết sức cân nhắc, một hồi anh đánh tôi đề phòng cuối cùng song phương cũng có chung nhận thức, chính thức ký kết hợp đồng.
"Hợp tức vui vẻ." Bách Mộ Khắc tự tin bắt tay với Mr.Carlon.
"Hợp tác vui vẻ." Mr.Carlon cũng rất chân thành nói một câu tiếng Trung.
Hai bên nói chuyện một lúc, Bách Mộ Khắc và đoàn người tươi cười vô tháng máy rời khỏi phòng họp của khách sạn.
"Xong hợp đồng này, tối nay tôi có thể chuyên tâm dẫn bà xã đi dùng cơm." Bách Mộ Khắc đánh trống lảng cười nói, "Các cậu cũng vậy, sau khi về ai cần sám hối thì nên sám hối, ai cần đền bù hãy mau đi đền bù."
Thời gian này bọn bận rộn chuẩn bị dự án, khẳng định lơ là người quan trọng của mình.
Hiếm khi thấy tổng giám đốc khôi hài như vậy, mọi người cũng.
Trong đầu Bách Mộ Khắc đang nghĩ đến bữa tối dưới ánh nến, bỗng nhiên mọi người thấy thư kí Kim ồ lên một tiếng.
"Sao vậy?" Bách Mộ Khắc quay đầu nhìn thư ký Kim.
Thư ký Kim lộ ra vẻ mặt khó xử, liền nháy mắt với Bách Mộ Khắc.
"Các cậu về trước đi." Đuổi những người khác đi, Bách Mộ Khắc nhìn thư ký Kim, "Nói."
"Tôi thấy bà chủ!"
"Dĩ Ân?"
"Đi cùng với một người đàn ông, người đàn ông kia..." Ôm cô ấy.
Không đợi thư ký Kim nói hết, đôi mắt Bách Mộ Khắc lập tức nhìn theo tâm mắt cậu ta, quả nhiên thấy một đôi nam nữ ôm nhau thắm thiết, đang đi về phía thang máy.
Anh chỉ thấy một bên mặt của người phụ nữ, là Dung Dĩ Ân, thật sự là Dung Dĩ Ân, hơn nữa trên người cô mặc bộ đồ mới hôm qua anh mua riêng cho cô để mặc đi ăn bữa tối dưới ánh nến, bộ quần áo, con mẹ nó thật đẹp!