Lấy lại tinh thần, cô nói xin lỗi: "Lúc ra cửa sao không gọi em dậy?"
Cô còn cho rằng họ sẽ cùng nhau rời khỏi nhà lớn, nếu không cũng nên để cô làm người vợ tiễn anh ra khỏi cửa đi làm, ai ngờ, anh lại để cô dâu mới nằm trên ngủ ngủ nướng!
Khi... thức dậy, phát hiện trong dinh thự to như thế cũng chỉ có mình cô dậy trễ, hơn nữa còn bị mẹ chồng nhắc khéo.
"Dĩ Ân, người làm vợ ,mặc dù không cần phụng dưỡng nhiều người, nhưng cũng không thể không biết tiết chế, sau này mọi việc phải lấy chồng làm trọng, đàn ông ra ngoài làm việc, thân làm vợ cũng phải hiểu chuyện, cũng không còn bé nữa không thể tham ngủ nữa..."
Từ đầu tới đuôi giọng của bà rất nhẹ không hề hung giữ, nhưng lại rất uy nghiêm.
Thiếu chút nữa là cô quỳ xuống đất sám hối rồi.. được rồi, sau này cô không dám tùy hứng nữa, nhất đính sẽ coi ông xã là trời, nhất định sẽ làm một người vợ tốt, cô thề.
Bách Mộ Khắc liếc mắt xem thường, "Gọi em dậy làm gì? Đợi em ngủ đủ rồi sẽ tự dậy."
"Nhưng.."
"Nhưng cái gì?"
"Lời đồn rất khó nghe." Nào có người vợ nào ẫn ngủ nướng khi chồng đã ra cửa đi làm, làm vợ mà ngay cả chút tự giác cũng không có, sẽ bị nói là nhà mẹ đẻ dậy không tốt.
"Ngủ ở nhà mình, chẳng lẽ còn phải xin người khác để được ngủ nướng sao?"
Lời của anh làm Dung Dĩ Ân hờn dỗi, nhưng vừa nghĩ lại, liền mỉm cười ngọt ngào. Anh vừa nói nhà mình, cho nên họ là người một nhà sao? Cũng đúng, họ còn là vợ chồng nữa! Chẳng qua nghe thấy chính miệng anh nói, cô vẫn rất vui.
Vừa lúc đèn đỏ, xe dừng lại, Bách Mộ Khắc không quay đầu lại hỏi, "Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."
"Gì???" Ngây cả người, bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu cười thật tươi, "Em ngủ rất ngon, lúc thức dậy hình như là mười rưỡi."
"Xem ra vấn đề lạ chỗ cũng không quá nghiêm trọng." Nhỏ giọng trêu chọc.
"Còn anh ngủ có ngon không?"
"Không ngon."
Trong lòng cảm thấy kỳ lạ, "Tại sao?" Tại cô sao? Chột dạ nhìn anh một cái, phát hiện vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, cô không thể đoán được đáp án.
Con mắt lạnh lùng nhìn qua, "Có một người lạ chỗ đè ép làm bả vai anh đau, hiện giờ cánh tay phải vẫn còn tê."
Lạ chỗ? Quả nhiên nguyên nhân là cô.
"Xin lỗi." Dung Dĩ Ân cảm thấy rất có lỗi, ở bên cúi đầu sám hối, đưa tay về phía bàn tay phải của anh vừa xoa vừa bóp.
Rõ ràng vì muốn cánh tay bớt tên nên cô mới xoa bóp, nhưng sao cô làm giống như đang trêu chọc, hại cả người Bách Mộ Khắc nóng lên.
"Anh đang lái xe." Bắt lấy cái tay tay nhỏ bé trắng nõn của cô, căng thẳng nói.
Hơi giật mình nhìn cặp mắt đen kia, mơ hồ ý thức được cái gì, Dung Dĩ Ân xấu hổ rút tay về, nghiêm túc ngồi thẳng người, gương mặt đỏ bừng.
Đưa tay về phía cô, vén mấy sợi tóc đang tán loạn trên trán ra sau tai cô, lộ ra gương mặt ửng đỏ, ngắm nhìn một lúc, anh đưa tay lên sờ sờ mặt cô, thì thầm nói: "Sao động chút liền đỏ mặt chứ?"
Tiếng nói của anh vẫn lạnh lùng, Uông Tinh Tinh đã nói, nghe anh nói sẽ rùng mình, nhưng không biết tại sao, cô lại mê luyến, mê luyến tiếng nói lạnh lùng này, cảm thấy nó rất gợi cảm.
Anh nhìn cô, cô cũng nhìn anh, bầu không khí rất mập mờ.
Tia tỉnh táo trong mắt dần dần tan biến, không kìm lòng được, Bách Mộ Khắc cúi đầu về phía cô.
Nhưng chưa chạm đến môi cô, phía sau vang lên tiếng còi thúc giục, hai người đều bừng tỉnh, Bách Mộ Khắc ho nhẹ che dấu tâm tình của mình, hai tay nắm chặt tay lái, nhanh chóng lái xe rời đi.
Mặc dù xấu hổ nhưng lại mắc cười, Dung Dĩ Ân cười hì hì một tiếng, quả nhiên nhận được ánh mắt cảnh cáo của người nào đó, vội vàng nén cười.
Người đàn ông ở trước mặt không nhịn được, Bách Mộ Khắc định không thèm đếm xỉa gì đến nữa, hình tượng hoàn mỹ của anh đã tan vỡ rồi, trực tiếp bày ra vẻ mặt thối liếc xéo người đang ngồi bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rất buồn cười đúng không? Em cứ cười đã đi!"
Cho tới nay cô đều thấy Bách Mộ Khắc luôn bình tĩnh, lại hoàn mỹ đến khó tiếp cận, đây là lần đầu tiên cô thấy một mặt trẻ con của anh, ngược lại cô không cảm thấy sợ mà cả thấy vô cùng thú vị, rất nghe lời mà cười rộ lên, cười đến nỗi chảy cả nước mắt.
Bách Mộ Khắc tức giận đưa tay gõ gõ đầu người phụ nữ ngồi trên ghế lái phụ.
Cô bé hư hỏng này nhìn thấy anh thất bại lại vui vẻ như vậy, nhưng mà dáng vẻ toét miện cười to của cô rất đẹp, anh thấy vậy liền ngẩn ngơ.
Hai năm sống chung, cô đã từng cười như vậy chưa?
Anh nghĩ đi nghĩ lại, ngạc nhiên phát hiện mình không thể nhớ ra.
Mặc dù họ chưa từng cãi nhau, nhưng hình như cũng không có lúc nào vui mừng, cuộc sống vẫn bình thường, giống như... Nước lọc!
Nói dễ nghe là tinh khiết không có bất kỳ tạp chất nào tốt cho sức khỏe, nói khó nghe là không có một mùi vị nào, hôn nhân hai năm của anh có thể dùng hai từ nước lọc để hình dung.
Bách Mộ Khắc sợ hãi, cả người đều toát mồ hôi lạnh.
Anh nghĩ sự nghiệp của mình thành công, nhưng hôn nhân lại kinh doanh thất bại, hơn nữa anh vẫn tự cho rằng mình là người chồng hoàn mỹ, kết quả lại là người chồng thất bại, khó trách cuối cùng Dung Dĩ Ân lại nhẫn tâm như vậy.
Không, không phải cô nhẫn tâm, mà trái tim cô đã nguội lạnh.
Buồn cười chính là anh lại không nhận ra vẫn cho rằng mình là người chồng hoàn mỹ.
Nghĩ tới đây quả thực Bách Mộ Khắc xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất, anh lái xe vào lề đường rồi thắng gấp, ngồi yên trên ghế lái, một hồi lâu vẫn không nói gì.
Không hiểu hành động đột ngột này của anh, Dung Dĩ Ân không yên lòng nhìn, dịu dàng hỏi: "Mộ Khắc, anh sao vậy?" Tay nhỏ bé nhẹ nhàng lay lay người anh.
Anh nhìn cô, đôi mắt đen không hề chớp cứ thế mà nhìn cô, đột nhiên anh cởi dây an toàn ra, xoay người, giữ lấy mặt cô hung hăng hôn cô, hôn kịch liệt giống như muốn nuốt cô vào bụng.
Đột nhiên bị hôn khiến Dung Dĩ Ân không phản ứng kịp, chỉ có thể để người đàn ông trước mặt tùy ý hôn mình đến trời đất quay cuồng, để hơi thở của anh quyện vào hơi thở của mình.
Một lúc lâu sau, cô thở hổn hển dựa vào ngực anh.
Cô cảm giác được tâm trạng của nha đang dao động, giống như bị kích thích, không hề trầm ổn như ngày thường, hai tay cô đặt lên lưng anh, nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
"Hù đến em?" Sau khi bình tĩnh Bách Mộ Khắc khàn giọng hỏi.
Cô lắc đầu, vùi đầu thật sâu vào ngực lòng anh.
Lát sau anh kéo cô ra, bình tĩnh mà kiên định nhìn cô, "Anh sẽ không làm em thất vọng, anh sẽ trở thành quyết định hạnh phúc nhất của em."
Bờ môi duyên dáng của cô cong lên, không hề giấu diếm cười rộ lên với anh.
Bách Mộ Khắc tự nói với mình, anh muốn cô vĩnh viễn cười giống như bây giờ, vĩnh viễn..
Một lần nữa thắt dây an toàn, rồi khởi động xe, tiếp tục đi về mục tiêu đã định, rời khỏi đường lớn xe chạy vào rừng, chức chạy dọc theo đường mòn cuối cùng cũng đến nơi.
Một trái một phải xuống xe, gió nhẹ thổi, mang đến cảm giác mắt mẻ đồng thời cũng mang đến một mùi hương..
"Mộ Khắc, là cánh đồng trẩu! Cô vui mừng kêu to.
Bách Mộ Khắc khẽ cong khóe miệng, khóa cửa xe lại mắt nhìn bốn phía.
Không hổ là nơi thư ký Kim nói dùng để yêu đương, cho dù là ngắm hoa, cũng có thể tìm được nơi riêng tư độc nhất vô nhị như vậy. Đáng khen.
"Anh đặc biệt đưa em đến ngắm cánh đồng trẩu sao?" diendanlequydon.com
Bách Mộ Khắc không nói gì, bỏ tay vào túi, bày ra tư thế đẹp trai nhất, thấy vậy Dung Dĩ Ân không thể che giấu được sự vui mừng, lập tức chạy nhanh đến trước mặt anh lôi kéo tay anh, muốn anh nhanh chóng nhìn những cây hoa trắng như tuyết trên khắp dãy núi này.
Nhiều loại hoa giống như tuyết, đưa mắt nhìn liền thấy một mảnh trắng như tuyết, hoa nở rộ tô điểm cho đất, hai người bước lên bậc thang, cánh hoa rơi đầy đất, giống như một tấm thảm trắng trải dài, vô cùng thiêng liêng.
Cô tươi cười vui vẻ bước trên thềm đá, hình như phát hiện cái gì đó, khom người xuống nhặt, rồi xoay người: "Mộ Khắc, mau nhìn, hoa màu hồng phấn, đây cũng là hoa trẩu sao? Thật đẹp..." Giống như một cô bé, hình như rất vui vẻ thưởng thức bông hoa, rồi tiếp tục đi về phía trước.
Bách Mộ Khắc đi theo nhặt một đóa hoa lên, nhìn mà không biết gì, lập tức chụp hình gửi cho thư ký Kim.
Chỉ lát sau, có điện thoại, "Tổng giám đốc, màu hồng chính là hoa trẩu trơn, còn màu trắng là hoa trẩu nhăn, tư liệu cụ thể lúc sáng tôi đã gửi cho ngài."
"Cảm ơn."
Sau khi cúp điện thoại Bách Mộ Khắc nhanh chóng xem qua tư liệu lúc sáng thư ký Kim gửi đến, rồi bước nhanh đuổi theo Dung Dĩ Ân, cô đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nhặt hoa.
"Anh xem, mặc dù rơi xuống đất nhưng vẫn rất đẹp."
Bách Mộ Khắc cũng ngồi xuống, nhặt một đóa hoa màu hồng phấn, "Cái này là hoa trẩu trơn." Thuận tay cài lên tai cô.
"Vậy màu trắng?"
"Hoa trẩu nhăn." Vừa nói vừa nhặt lên một đóa hoa trẩu màu trắng, đưa đến trước mặt Dung Dĩ Ân giải thích: "Muốn phân biệt hai loại này rất dễ, trẩu trơn thì cánh hoa nhẵn, trẩu nhăn thì cánh hoa hơi nhăn, em xem nhụy hoa của trẩu trơn hơi dẹp."
Dung Dĩ Ân sùng bái nhìn anh, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của Bách Mộ Khắc, cô nhặt mấy đóa hoa trẩu trắng lên cắm vào túi váo khoác bên ngực trái của anh.
"Cảm ơn." Anh khàn giọng nói xong, khẽ hôn lên mũi cô, làm cô đỏ mặt, xấu hổ chạy đi, đến một chỗ rậm rạp lục tìm những đóa hoa.
Cả buổi chiều, Bách Mộ Khắc lẳng lặng nhìn cô giống như một đứa bé lục tìm hoa trẩu, họ không nói chuyện nhiều, nhưng vẫn cảm thấy thân thiết hơn.
Lấy điện thoại di động ra, chụp lại bóng hình xinh đẹp mỹ lệ, để làm vốn riêng của mình.
"Có thể cho em mượn khăn tay không?"
Anh móc khăn tay trong túi áo khoác ra đưa cho cô, cô mở ra trải trên đất, cẩn thận đặt những đóa hoa trẩu mà mình đã nhặt được lên.
Lúc về, cô mang theo một khăn tay đầy hoa trẩu, lòng tràn đầy vui mừng xuống núi.
"Một khoảng thời gian nữa anh sẽ nói thư ký Kim sắp xếp mấy ngày nghỉ, em muốn đến nơi nào?" Bách Mộ Khắc hỏi.
Cô không hiểu nhìn anh.
"Không phải chúng ta chưa đi hưởng tuần trăng mật sao? Có muốn đi nơi nào không? Paris? Hy Lạp? Hay..."
Cô lắc đầu, "Không đặc biệt muốn đi nơi nào cả."
"Em không muốn đi hưởng tuần trăng mật?" Anh cho rằng phụ nữ đều rất mong đợi tuần trăng mặt, nhưng hình như cô không có hứng thú với chuyện này, Không phải vì không muốn đi chơi với anh chứ? Bách Mộ Khắc thầm khẩn trương.
"Anh dẫn em đến vườn hoa trẩu, chúng ta bây giờ cũng có thể xem như đang hưởng tuần trăng mật." Cô nghiêng đầu cười ngây thơ nhìn anh.
"Chẳng qua đi trên đường đến một nơi hoang dã để dã ngoại đã thỏa mãn?"
Đối với Dung Dĩ Ân mà nói, đi nơi nào, cô không cần biết, cô chỉ cần để ý người đi chung với cô có phải là anh hay không thôi.
"Ừ, rất thỏa mãn. Chỉ cần có anh, đi một quãng đường ngắn cũng vui." Cô chân thành nói.
Sự quan tâm của cô làm anh cảm thấy vô cùng ấm áp, anh cảm thấy mình nên làm cho cô việc gì đó để bồi thường cho tuần trăng mật.
"Vậy em có muốn gì không? Đồ trang sức, túi xách, quần áo, hay xe, anh sẽ mua cho em."
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu, "Những thứ đó em đều không muốn, em chỉ muốn..."
"Chỉ muốn gì?"
Cô can đảm nói: "Có thể mỗi ngày đều ôm em trong vòng một phút không?"
Ôm trong một phút! Bách Mộ Khắc mở to mắt, "Chỉ vậy thôi?"
"Ừ, chỉ vậy thôi, mặc kệ vui vẻ hay gây lộn, em hi vọng mỗi ngày anh có thể dành một phút để ôm em. Vui vẻ ôm chứng tỏ có người cùng chia xẻ niềm vui, khi gây lộn ôm thì đang nhắc nhở không nên tức quá lâu." Đôi mắt to chớp chớp, "Có thể đồng ý với em không?"
Anh rất cảm động, nhưng vẫn lạnh lùng quở trách, "Cô bé ngốc này, thiệt thòi lớn như vậy cũng nhận, lần sau nếu có cơ hội tốt ngàn năm mới có một thì nhất định phải lấy một vố thật lớn, biết không?"
"Em có lấy mà." Một ngày một phút, tích lũy một đòi sẽ rất kinh người, "Có thể không?"
Người đàn ông gật đầu, "Có thể."
Dung Dĩ Ân vui vẻ giang hai cánh tay, Bách Mộ Khắc không hề nghĩ ngợi, hơi khom người xuống ôm chặt lấy cô, cùng cô hưởng thụ một phút đồng hồ này.
Một phút đồng hồ sau, họ buông nhau ra, lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau, khát vọng của họ tràn ra.
Cách đó không xa, truyền đến tiếng rò chuyện, hiển nhiên cũng có người giống họ đến đây ngắm cảnh đẹp, nhưng Bách Mộ Khắc mặc kệ tất cả, cởi áo vest ra, trùm đầu cô lại, tiếp theo là tiến lên bắt nạt người ta, cúi đầu hôn lên cánh môi mềm mại kia, triền miên và nhiệt tình hôn.