Bốn phía yên tĩnh, không hề có chút tiếng động, ngay cả âm nhạc cũng không có, có, đó chính là tiếng hít thở dồn dập của họ, còn có tiếng vuốt ve và rên nhỏ mập mờ.
Vì vậy, khi anh đưa cây gậy thịt to lớn và dũng mãnh vào trong cơ thể cô, cô không nhịn được phát hét lên vì đau, Bách Mộ Khắc nghe thấy rất đau lòng.
Nhưng anh không dừng lại, bởi vì nếu ngừng lại thì càng làm cô lui bước nên anh chỉ có thể sử dụng sự thật nhiều vuốt ve để dời đi sự chú ý của cô với đau đớn.
Đôi mắt nhìn xuống, phía dưới của cô nỗ lực nhận lấy sự xâm chiếm và cướp đoạt của anh, Bách Mộ Khắc rất dịu dàng, hơn nữa khi cô dùng cặp mắt ướt át giống như sương mù bao phủ nhìn anh, thì cô lại càng đáng yêu, làm tim anh rung động gay gắt.
Nhớ được mình đã từng nói, Dung Dĩ Ân không có chút quyến rũ phong tình nào của phụ nữ, thật ra thì, không phải cô không có, sự quyến rũ và phong tình của cô chỉ bày ra vào lúc này, cũng chỉ để cho một người nhìn.
Mà anh, luôn luôn nhìn thấy, trong hai năm qua mỗi lần họ ân ái, bao gồm cả đêm trước khi cô nói ly hôn, thân thể họ cũng nhiệt liệt dây dưa, anh cũng nhìn thấy sự quyến rũ và phong tình của cô.
Ly hôn?
Đừng hòng, mặc kệ là quá khứ, hiện tại hay tương lai, đó cũng không phải kết quả mà anh muốn.
Anh vô lý lại bá đạo?
Đúng, anh chính là vô lý, anh chính là bá đạo như vậy đấy, bởi vì, anh không thể chịu được khi có người khác nhảy ra thay thế anh, trừ anh ra, không ai được làm chồng cô, hơn nữa càng không thể chấp nhận có người đàn ông khác làm những chuyện này với cô.
Đời này, Dung Dĩ Ân cũng chỉ có thể thuộc về Bách Mộ Khắc!
Vội vàng làm một lần rồi một lần nữa, vì hai người họ mà cố gắng hâm nóng.
Anh đẩy cô lên thật cao giống như lốc xoáy trong bão táp, nhưng lại không chịu giải thoát cho cô, chính là không tha cho lòng của cô, người của cô, giác quan của cô.
Không phải anh cố ý hành hạ cô, mà là không muốn kết thúc sớm như vậy.
Mặc dù cô đã gần như mê man nhưng vẫn không chịu nổi, đôi bàn tay trắng như phấn đánh vào không khí, đáng thương khóc thút thít, "Anh bắt nạt người ta, anh bắt nạt người ta..."
Cô khóc nức nở làm anh nhớ đến khi ở bệnh viện, nước mắt rơi xuống từ cặp mắt sáng ngời kia, nó nóng bỏng rơi vào lòng bàn tay anh, khiến tim anh đau, vội vàng kiềm chế bản thân bớt phóng túng.
"Làm đau em sao?" Tiếng nói trầm thấp vang lên ngay sát lỗ tay cô.
Mắt cô đầy sương mù, gật đầu rồi lại lắc đầu...
Cô không biết, nói đau nhưng lại không đau, mọi cảm xúc đều không miêu tả được, vừa vui vẻ vừa xa lạ, khiến cô không biết làm sao, cảm giác như mình không phải là mình nữa, gần như mất khống chế làm cô hoảng hốt.
Thật sự rất hoảng hốt, cô không hề nghĩ ngợi mở hai tay ra, vòng lên cổ anh, ôm thật chặt, vùi mình vào trong lòng anh, giống như làm vậy cô mới có cảm giác an toàn.
"Như vậy còn đau không?" Anh dịu dàng hỏi.
Mặc dù cô không nói chuyện, nhưng Bách Mộ Khắc nghe thấy một tiếng ngân ngẽ giống như mèo con kêu bật ra từ miệng cô, nó nhẹ nhàng trêu chọc khát vọng của anh, ủng hộ anh tiếp tục.
Anh sử dụng tiết tấu và độ mạnh yếu để cô có thể theo kịp, để cô cảm nhận được những điều tốt đẹp nhất, để sự vui thích chiếm cứ lấy thân thể hai người.
Thật lâu sau, hai người cũng không nói ra lời, mà cứ thở không ngừng.
Bách Mộ Khắc vừa khôi phục hô hấp vừa nghĩ, lần này anh rất tỉnh táo anh cũng làm cô khóc, như vậy cái đêm tân hôn không có trong trí nhớ của anh kia, anh đã đối sử với cô thô bạo như thế nào? Nghĩ đi nghĩ lại, một cảm giác đau lòng chưa từng có chậm rãi xông lên đầu.
Con ngươi đen nhìn về phía cô, đau lòng quan tâm hỏi: "Có khỏe không?"
Căn bản Dung Dĩ Ân còn chưa hồi phục sau trận kích tình kia, vẫn còn đang ngẩn ngơ.
Khi cô còn ngẩn ngơ thì người đàn ông kia đã tung mình dậy bật đèn trên đầu giường sáng hơn, vì anh không nghe thấy cô trả lời, "Không thoải mái sao? Để anh nhìn xem..." Anh sợ mình làm cô bị thương.
Đột nhiên xuất hiện ánh sáng khiến cô kinh hãi, "Đừng, đừng kéo chăn của em..." Bàn tay nhỏ bé nắm lấy góc chăn, "La... lạnh." Ấp a ấp úng nói.
Thật ra thì xấu hổ nhiều hơn.
Mặc dù đã đã trải qua quan hệ thân mật, nhưng cô không biết đối mặt với anh như thế nào, đừng nói đến đèn sáng như vậy, sáng đến mức cô thấy xấu hổ rất muốn chạy trốn.
"Anh chỉ muốn xem coi em có sao không thôi." Động cơ của người đàn ông hết sức đơn thuần.
"... Không có chuyện gì. Em rất khỏe. Thật đó!" Che khuôn mặt đang đỏ bừng lại, vội vàng nói.
Mặt lạnh nhìn về phía cô, "Nếu không sao, vậy sao không trả lời?" Hại anh giật mình.
"Bởi vì... đầu hơi choáng..." Cho nên trả lời chậm... Nhưng mới chậm có một hai giây mà!
Đôi mắt sắc bén lạnh lùng nheo lại, "Thật không có chuyện gì?"
"Thật." Cô liên tục bảo đảm.
Nhướn cao lông mày, "Cho nên có thể làm một lần nữa?"
Không ngờ anh lại hỏi như vậy, cô liền sững sờ, "Gì???" Đôi mắt đẹp trợn to.
Dáng vẻ ngu ngốc của Dung Dĩ Ân khiến khuôn mặt lạnh lùng xẹt qua một nụ cười, sau đó anh vội vàng thu lại nụ cười, tức giận bĩu môi, "Sau này có việc thì hãy nói có việc, không có việc gì thì nói không có việc gì, ở trước mặt anh mà làm bộ thì sẽ không có kết quả."
Dứt lời, tắt đèn ở đầu giường, đặt lưng nằm lại xuống giường.
Gì đây... sao anh lại nói nhiều vậy chứ? Lề mề dài dòng, không giống tác phong lạnh lùng của anh chút nào.
Dung Dĩ Ân mở to hai mắt, hoài nghi điều mình với vừa nhìn thấy. Kia, là nụ cười sao? Thì ra anh cũng biết cười, hơn nữa khi cười lên thì rất đẹp.
Cho nên, anh không muốn làm lần nữa, anh chỉ cố ý dọa cô thôi sao!
Đột nhiên cảm thấy, anh cũng không phải là người khiến người khác sợ hãi, mặc dù hơi lạnh lùng, giọng nói lạnh nhạt nhưng cũng mang theo tia lo lắng.
Nở nụ cười nhạt, trong đầu hiện lên ước mong nho nhỏ, cô dũng cảm nói: "... Có thể cầu xin anh một chuyện không?"
"Nói."
"Anh có thể ôm em ngủ không? Em không quen giường."
Tối nay họ ở lại nhà lớn, mai mới đến nhà của Bách Mộ Khắc trong thành phố, bắt đầu cuộc sống tân hôn của hai người. Nhưng ngủ ở đâu cũng là nơi xa lạ đối với cô, cô nghĩ cô cần chút cảm giác an toàn.
Ôm cô ngủ?
Có lầm hay không, cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, hơn nữa, anh không có thói quen để người khác nhích lại gần mình.
"Mới vừa rồi anh nói, có việc thì hãy nói có việc, không có việc gì thì nói không có việc gì, ở trước mặt anh mà làm bộ thì sẽ không có kết quả.."
Bây giờ là trêu chọc sao? Dùng lời của anh để bắt bẻ lại anh.
Bách Mộ Khắc xoay mặt nhìn cô, cau mày, thầm nghĩ... Thôi, quân tử nhất ngôn, Bách Mộ Khắc đưa tay ra kéo cô vào ngực anh.
Cảm kích sao, khóc nức nở sao, anh Bách Mộ Khắc đời này còn chưa cớ bao giờ ôm phụ nữ ngủ đấy!
"Mộ Khắc..."
"Không cho phép nói chuyện." Lạnh giọng cảnh cáo.
"Được." Co bả vai lại, Dung Dĩ Ân giống như con mèo nhỏ, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
Dựa vào lòng ông xã là ước mơ nho nhỏ của cô, không nghĩ tới hôm nay cuối cùng cũng thực hiện được, nghe nhịp tim của anh, nghe hơi thở của anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể anh, đây chính là người đàn ông cô vừa thấy đã yêu, là chồng của cô.
Thời gian lẳng lặng trôi qua...
Ngủ không được, một giấc mộng đẹp như vậy lại trở thành hiện thực vào lúc ban đêm, cô không nỡ ngủ.
Anh thì sao? Chắc ngủ thiếp đi rồi! Dung Dĩ Ân mở mắt, trong ánh sáng lờ mờ nhìn đường nét khuôn mặt Bách Mộ Khắc, nhất thời cảm giác rất hạnh phúc, liền bộc lộ tâm tìm đè nén đã lâu, "...Kỳ thật em vẫn muốn nói với anh, dù em không đủ hoàn mỹ, nhưng em sẽ cố gắng trở thành người vợ hoàn mỹ nhất, em thích anh, gả cho anh là quyết định hạnh phúc của em."
Đôi mắt đen lập tức mở ra.
Quyết định hạnh phúc nhất! Trái tim giống như ngừng đập, vì lời tỏ tình bất thình lình của cô.
Mặc dù đã biết trước cô thích mình, nhưng khi nghe chính miệng cô nói ra, cảm giác rất khác, cho dù anh không muốn, nhưng không thừa nhận không được, tình cảm của Dung Dĩ Ân, hoàn toàn thỏa mãn lòng hư vinh của anh.
"Nhớ kỹ lời em nói."
Anh muốn cô nhớ kỹ phần tình cảm này, nhớ kỹ anh là quyết định hạnh phúc nhất của cô.
Không nghĩ rằng anh sẽ đáp lại, Dung Dĩ Ân há hốc mồm tại chỗ... Anh, anh còn chưa ngủ?
Cảm thấy quá xấu hổ, Dung Dĩ Ân đang muốn rời khỏi ngực anh, nhưng bàn tay của Bách Mộ Khắc đã hành động trước đem đầu của cô kéo vào ngực mình.
"Đừng lộn xộn nữa! Nếu không tự gánh lấy hậu quả."
Nghe thấy cảnh cáo, quả nhiên cô không dám vậy nữa, ngoan ngoãn dựa vào ngực anh.
Cô ngoan ngoãn, làm Bách Mộ Khắc không nhịn được khẽ cười.
Ban đêm, khi Dung Dĩ Ân ngủ rồi, anh vẫn không ngừng nghĩ.
Cô nói, cô thích anh, vậy anh thì sao? Anh cũng thích cô chứ?
Trước đây, anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bởi vì cô là vợ anh, là mẹ của con anh, anh biết chỉ cần anh về nhà, nhất định sẽ thấy cô đang chờ ở đó, anh chưa bao giờ cần nghĩ yêu hay không yêu.
Dĩ nhiên, anh phải nói thật, nếu như không phải ông nội lấy quyền thừa kế ra uy hiếp, anh sẽ không cưới Dung Dĩ Ân làm vợ. Nguyên nhân rất đơn giản, cô hoàn toàn không phù hợp với yêu cầu chọn vợ của anh.
Nhưng điều này cũng không chứng tỏ rằng anh chán ghét cô.
Khi mở cửa nhà ra, chuyện đầu tiên anh làm đó chính là tìm kiếm bóng dáng cô, chỉ cần thấy cô tâm tình sẽ bình tĩnh lại, cái này gọi là thích sao?
Ngồi ở trước bàn ăn, nhìn cô tự mình đi hâm thức ăn, sẽ cảm thấy thỏa mãn, đây là thích sao?
Cùng cô nhiệt tình, cũng chỉ có thể ân ái với cô, mỗi lần đều cảm thấy được an ủi, đây là thích sao?
Nghe thấy cô nói muốn ly hôn, ý thức được mình sắp mất đi người quan trọng nhất, thế giới giống như đang sụp đổ, cái này là thích sao?
Nhìn thấy nước mắt của cô, trái tim vừa thắt lại vừa đau, cái này gọi là thích sao?
Mặc kệ kết hôn bao nhiêu lần đều cảm thấy vợ mình phỉa là cô, đây gọi là thích sao?
Mặc không có thói quen ôm người khác ngủ nhưng vẫn không thu tay về, đây là thích sao?
Nếu tất cả nhưng điều trên đúng thì anh nghĩ rằng anh thích cô.
Vì là người quản lý cả tập đoàn, nên từ trước đến giờ Bách Mộ Khắc luôn có yêu cầu cao với công việc, người chưa vào phòng làm việc, thì đã gọi điện đến phân công công việc.
Mặc dù hôm qua mới tổ chức lễ cưới, nhưng sáng nay thư ký Kim vẫn nhận được điện thoại của Bách Mộ Khắc, vẫn giống như mọi ngày. Xem ra cuộc sống đánh giặc lại tiếp tục diễn ra.
"Đây là hợp đồng nhân lực ngài muốn. Còn đây là báo cáo doanh thu của tháng này, nội dung hội nghị chiều nay cũng đã gửi đến hộp thư của ngài..."
Trong quá khứ Bách Mộ Khắc luôn nhận lấy ngay tài liệu cần xử lý gấp ngay cả một giây cũng không lãng phí, nhưng hôm nay anh vẫn ngồi im không hề nhúc nhích, thư ký Kim đặt tài liệu lên đống tài liệu ở trước mặt anh.
Bởi vì quá khác thường, cho nên thư ký Kim tò mò liếc nhìn cấp trên, ngoài ý muốn phát hiện khuôn mặt trong quá khứ lúc nào cũng lạnh lùng trong biểu hiện bất kỳ cảm xúc gì giờ đang nhướng mày, tay trái đặt lên vai phải, thỉnh thoảng lại bóp rồi xoa, hình như rất không thoải mái.
"Tổng giám đốc, bả vai người sao vậy?"
"Tối qua Dĩ Ân..." Bỗng nhiên im miệng, một giây sau, ngẩng đầu nhìn thư ký Kim, phát hiện anh ta đang mang vẻ mặt buồn bực nhìn mình, anh bĩu môi nói lại, "Không có gì." Không nhịn được lại bổ sung thêm một câu, "Không phải như cậu nghĩ."
Tôi nghĩ cái gì?
Khoan đã, câu này có chút khuyết điểm.
Tối hôm qua là đêm tân hôn của cấp trên mặt lạnh, cô dâu muốn như thế nào, một thư ký nho nhỏ như anh không có suy nghĩ lung tung. Nhưng cấp trên nói rất kỳ quái, hại thư ký Kim vốn chẳng nghĩ gì giờ lại không nhịn được mà nghĩ lung tung, ánh mắt nhìn về phía bả vai người kia.
Trời sanh anh có tính coi trọng tự ái và nhạy cảm, thấy hành động đó của thư ký Kim thì cảm thấy không được tự nhiên, liền mở miệng đuổi người, "Đặt tài liệu xuống đó rồi đi ra ngoài đi."
"Dạ." Đặt tài liệu trong tay xuống, xoay người định rời khỏi phòng làm việc, thư ký Kim vẫn không quên hoàn thành trách nhiệm hỏi: "Có cần hẹn trước với bác sĩ không?" diendanlequydon.com
"Không, cần." Cắn răng nói.
Thư ký kim nén cười, cố làm ra vẻ bình tĩnh rời đi.
Người vừa ra khỏi cửa, Bách Mộ Khắc nặng nề thở ra một hơi, dùng lực hơn nữa đấm bóp bả vai tê dại.
Tại sao vậy? Còn không phải vì Dung Dĩ Ân.
Bả vai bị cô coi như gối mà gối đầu ngủ một đêm, khi tỉnh lại không chỉ là bả vai, ngay cả cánh tay cũng tê, hiện tại đỡ hơn rồi, chứ lúc mới rời giường cứ tưởng rằng phải cưa tay đi.