Lục Thành lúc này mới có vài phần ý cười, dựng thẳng ngón tay mân mê môi mỏng, động tác này đủ để dụ hoặc bất kỳ cô gái nào.
Giằng co như vậy một lát, Lục Thành mới từ túi áo tây trang lấy điện thoại di động ra: “Vốn tôi tính toán sẽ đem trực tiếp trả về cho chủ nhân của nó, cũng muốn chính thức trò chuyện với Vãn Vãn.”
“Không sao cả, con bé đã gửi lời cảm ơn đến vị cữu cữu mới này cho tôi.” Giang Tử Kiêu tiếp nhận di động, ôn nhuận cao giọng.
Đợi a di thu thập tốt đồ dùng của Giang Vãn, Giang Tử Kiêu liền mang theo người rời đi, nửa điểm không có ý định ở lại.
Mà lúc này tay trái Lục Thành với vào trong túi áo, sờ đến chiếc nhẫn kia, kiểu dáng của nhẫn này, cùng cái mà Giang Tử Kiêu đeo trên tay tựa hồ giống nhau như đúc.
Hai người kia…
Nhóc con kia cho rằng như vậy là có thể tránh thoát anh, cô thật sự cho rằng anh không tìm cô thì cô liền nghĩ sẽ tránh thoát được anh sao?
Thiên chân
Anh lớn như vậy, còn chưa có loại đồ vật nào anh muốn mà không chiếm được.
Nếu cô tiếp tục ngoan ngoãn nhu thuận, có lẽ anh sẽ buông tha cho cô, còn giống như hiện tại lẩn trốn, chẳng lẽ cô không biết làm như vậy ngược lại sẽ kí©ɧ ŧɧí©ɧ ham muốn chinh phục của đàn ông sao?
Lục Thành giơ tay phủi phủi tây trang, đứng dậy cáo từ, cũng không có để ý tới ánh mắt Lục Hân Nghiên mang thâm ý.
Tổ tiên Giang gia là dòng dõi quân chính thế gia, sau khi tốt nghiêp trường quân đội Giang Tử Kiêu lại không lập tức dựa theo sự sắp xếp của gia đình tiếp tục tòng quân, mà ngược lại đi gây dựng sự nghiệp làm ăn buôn bán.
Con cháu Giang gia gần hai đời đơn bạc, cả dòng họ đồng trang lứa chỉ có một mình hắn là cháu trai, đối với quyết định của trưởng bối trong nhà hắn liền không có tiếp thu.
Giang Vãn đến nay cũng không biết Giang Tử Kiêu là làm như thế nào để có thể thuyết phục bọn họ, đồng ý cho hắn tiếp tục ở trên thương trường lăn lộn.
Có Giang Trì Trì sống cùng, ban ngày Giang Vãn thật sự thoải mái.
Sau khi ở cùng, cô phát hiện cô gái nhỏ thật sự quá hiền lành, giặt quần áo nấu cơm mọi thứ đều làm, nếu không phải trong nhà Giang Tử Kiêu có người giúp việc, chắc chắn việc lau nhà quét dọn cô ấy cũng không tha.
Mà Giang Vãn hai đời đều làm đại tiểu thư, đã sớm hình thành thói quen được người cơm bưng nước rót, hai người ở chung thế nhưng lại hợp nhau một cách kỳ lạ.
Lại qua mấy ngày, Giang Vãn nghe nói ba cô mang theo Lục Hân Nghiên cùng anh đi hưởng tuần trăng mật, trái tim treo lơ lửng mới hoàn toàn buông.
Kiếp trước, Lục Thành chính là lúc này rời đi, tái xuất hiện là một hai năm sau, nghĩ đến lần này sẽ diễn ra như vậy.
Tương lai sau một hai năm, cô nhất định phải bắt được cơ hội thay đổi vận mệnh chính mình.
Mấu chốt là, cô không thể cùng người nọ đính hôn.
Dựa theo những gì kiếp trước Giang Vãn trải qua, đó là sự việc trước lễ Giáng Sinh, cô khó xử tìm lý do hợp tình lại hợp lý lấy cớ tránh né.
Chớp mắt, rằm tháng 9 đã đến, Giang Vãn cùng thủ tục chuyển trường của Trì Trì đã từ trợ lý Giang Tử Kiêu chuẩn bị thỏa đáng, chỉ là hai người kém nhau một lớp, lúc ở trường ít có cơ hội gặp mặt.
“Trì Trì, nếu là có người khi dễ em, em nhất định phải nói cho chị, nếu không chị sẽ nhờ anh họ an bài cho em nhảy lớp, chị sẽ tự mình chăm sóc em.” Đối với tính tình Giang Trì Trì mềm ấm , Giang Vãn thật sự có điểm không yên tâm.
Giang Trì Trì che miệng cười khẽ, nháy mắt an ủi cô: “Em biết rồi, những lời này chị đều nhắc mãi bao nhiêu lần! Tuy rằng chương trình học bất đồng, nhưng là giữa trưa cùng buổi tối đều có thể ở cùng nhau a, không có gì phải lo lắng.”
Không còn cách nào, đây chính là chị dâu họ của cô trong tương lai, nếu cô không chăm sóc tốt, chờ về sau bảo bối của Giang Tử Kiêu đi lên tìm cô tính sổ thì phải làm sao bây giờ?
Theo như thường lệ, ngày đầu tiên khai giảng đều rất nhẹ nhàng.
Giang Vãn cân nhắc mang Giang Trì Trì đi dạo khắp nơi, hoàn cảnh quen thuộc, không ngờ cô lại bị túm đến phòng đa phương tiện trong trường.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~