Giang Vãn lúc này mới phát hiện bản thân không biết quá nhiều về anh, cô lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn, hôm nay anh mặc một thân sơ mi trắng đơn giản, phía dưới là quần tây bình thường, nếu nói điểm khác, đại khái chính là gọng kính đen trên mũi.
Có lẽ chỉ để đeo cho đẹp, hoặc đây vốn là mục đích của anh, nguỵ trang thêm chiếc kính, thế nhưng thật sự khiến anh trở nên thanh lãnh sơ đạm, khí chất thêm vài phần văn nhã tuấn tú cấm dục, khi người khác nhìn vào sẽ cảm thấy anh sẽ là học giả trong trường, ai mà nghĩ được người đàn ông này thế nhưng lại tàn nhẫn đùa bỡn người.
Ánh mắt Giang Vãn từ trên kính Lục Thành dời xuống tay anh.
Tương tự với Giang Tử Kiêu, anh cũng có một đôi tay thật xinh đẹp, lòng bàn tay có vết chai mỏng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mỹ quan, ngược lại làm người cảm thấy thật hữu lực. Chỉ là vết chai trên tay Giang Tử Kiêu được hình thành do quá trình rèn luyện trong trường quân đội, còn Lục Thành thì từ đâu mà ra?
Giang Vãn nghĩ mãi cũng không ra, chung quy chỉ cảm thấy ma đầu Lục Thành này thật sự rất thần bí.
Thởi điểm cô xuất thần thở dài, trước mắt chợt xẹt qua một tia sáng, cô nhìn theo ánh sáng ấy, nguyên lai là nút tay áo sơ mi Lục Thành phản quang.
Cô nhớ tới mấy bộ quần áo trong nhà Giang Tử Kiêu, lúc ấy cô chú ý tới hình thức đặc thù của nút tay áo , cũng không biết đơn thuần là do hắn yêu thích hay là do bối cảnh nhà hắn.
Giang Vãn cầm di động chụp ảnh lại, thử lên trên mạng tìm hiểu một chút.
Nhưng mà, kết quả tra ra cư nhiên là nội dung tìm kiếm liên quan đến pháp quy* hiện đã được bảo mật.
*quy phạm pháp luật
Giang Vãn bỗng nhiên cảm thấy bản thân hình như đã phát hiện được bí mật to lớn, trong lòng lo sợ bất an.
Một nút áo của Lục Thành có thể đề cập đến pháp quy? Anh không phải người ở thành phố Cao An sao? Lại không phải ở thành phố Nại Khang, cô chỉ nghe nói qua tình hình ở Cao An hỗn loạn, cũng không nghe nói có cái gia tộc hay nhân vật nào lợi hại!
Cô có nên đi hỏi Giang Tử Kiêu một chút?
Giang Vãn đang còn do dự, thình lình di động bỗng nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở, cô cúi đầu thì thấy, màn hình điện thoại tự động truyền tin nhắn, cô muốn xóa, mà xóa như thế nào cũng không xong.
Thẳng đến cuối cùng, màn hình dừng ở hình ảnh ảnh chụp Lục Thành, phía dưới còn có một dòng ghi chú.
“Bé con, tương lai chúng ta còn dài.”
Giang Vãn kinh ngạc, người này chẳng lẽ còn là hacker?
Cô lo lắng hãi hùng mà gỡ pin di động, ngẩng đầu, bừng tỉnh phát hiện trong phòng học thế nhưng còn lại hai người cô cùng Trì Trì.
“Toạ đàm đã kết thúc rồi sao?”
Trì Trì khép lại notebook: “Mới vừa kết thúc thôi, những người khác đều đuổi theo giáo sư Lục đi ra ngoài. Chị, em nói thật chị đừng cười em, tuy rằng người này mặt người dạ thú, nhưng anh ta giảng bài thật sự rất tốt, trật tự rõ ràng, từ ngữ dễ hiểu, lấy ví dụ sinh động, ngay cả em đối với máy tính không biết nhiều liền cư nhiên hiểu, nếu không phải sớm…”
“Dừng!” Giang Vãn vội vàng đánh gãy, trong khoảng thời gian ngắn này cô thật sự không muốn nghe đến bất cứ chuyện gì liên quan đến Lục Thành, “Chị đói bụng, cùng chị đi ăn cơm đi.”
Giang Trì Trì kinh ngạc khó nén: “Chúng ta không phải ăn xong cơm trưa rồi mới tới đây sao?”
PS: Toàn văn hư cấu, các bạn không cần liên tưởng đến thực tế nhé.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~