Chương 1: Hôn lễ

Giang Thành, biệt thự Lai Đốn.

Biệt thự xa hoa này thường được sử dụng trong dịp nghỉ dưỡng, nay được thay đổi hoàn toàn để tổ chức yến hội. Màn đêm buông xuống, trong phòng ánh đèn lộng lẫy, sênh ca từng trận, không bao lâu nữa, buổi tiệc sẽ chính thức mở màn.

Giang Vãn tay cầm ly rượu đứng ở ban công.

Từ cô họ liền có thể nhìn ra gia thế phía sau có bao nhiêu làm người hâm mộ, Giang gia ở Giang thành, danh gia vọng tộc, dậm một chân là có thể làm Giang Thành rung tam chấn, còn có ai dám khi dễ cô đây? Ban đầu Giang Vãn cũng cho là vậy, khờ dại nghĩ rằng dựa vào gia thế này, cô có thể sống thoải mái cả đời, huống chi cô cũng rất nỗ lực, không thể nào thất bại.

Nhưng trớ trêu thay, những gì trải qua trong kiếp trước đã dạy cho cô một bài học.

Họ Giang thì có ích lợi gì, cô cũng không được làm người thừa kế, bị nam chính phát điên đối phó khiến bản thân chết không toàn thây.

Có lẽ ông trời cũng tiếc nuối cho cuộc sống thất bại mà cô trải qua, sau khi chết vừa mở mắt, thế nhưng cô lại quay trở về thời điểm năm mình 17 tuổi.

Nghỉ hè năm hai trung học, vẫn ở độ tuổi trong sáng, tất cả còn chưa có phát sinh.

Bước ngoặt chính là hôn lễ đêm nay, cũng là hôn lễ của ba cô.

Chỉ chốc lát sau, đại sảnh trong yến hội truyền đến động tĩnh, Giang Vãn ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhìn thấy một thân hình nhỏ xinh khẩn trương co rúm liền vội vàng đi ra ngoài .

“Trì Trì, chị ở chỗ này.” Giang Vãn nhẹ gọi.

Giang Trì Trì nghe âm thanh ngoảnh lại, trên mặt vui vẻ, lập tức liền nhảy nhót mà hướng về phía cô chạy tới: “Chị.”

“Chờ lát nữa tiệc diễn ra không được chạy lung tung, chị dẫn em đi ăn trước một chút.” Giang Vãn buông xuống ly rượu, bắt lấy tay Giang Trì Trì mang cô ấy đến trước quầy buffet.

Giang Trì Trì là kế nữ của Giang đại bá, cũng chính là kế muội của anh họ Giang Tử Kiêu , kiếp trước Giang Vãn đối với cô ấy cũng không chướng mắt, lại cũng không coi trọng bao nhiêu, mà sau này khi biết được sự tình của Giang Tử Kiêu cùng cô ấy , Giang Vãn cũng thật sự có chút ý tứ hèn hạ.

Thời điểm ở kiếp trước, Giang Tử Kiêu cự tuyệt giúp đỡ cô, mắt lạnh nhìn cô bị trục xuất khỏi Giang gia, cho đến khi cô thê lãnh mà chết đi.

Một khi đã biết kết cục, Giang Vãn vì lấy lòng Giang Tử Kiêu, đương nhiên muốn nịnh bợ chị dâu họ tương lai này rồi.

Bất quá sau khi ở chung một hai tháng, Giang Vãn thật sự coi Giang Trì Trì như muội muội ruột mà đối đãi.

Giang Trì Trì nhỏ hơn cô một tuổi, đơn thuần hiền lành, chỉ là vấn đề về thân phận nhạy cảm, có chút tự ti, đối với Giang Tử Kiêu còn tồn tại vài phần sợ hãi.

Theo ký ức của Giang Vãn, hiện tại Giang Trì Trì cùng Giang Tử Kiêu chưa phát sinh quan hệ gì, bọn họ chân chính dây dưa với nhau không dứt là thời điểm một năm sau.

Giang Vãn nghĩ có nên trước tiên khuyên bảo, làm cho Trì Trì đối anh họ không cần sợ hãi, như vậy về sau bọn họ cũng sẽ thuận lợi đôi chút. Mối quan hệ của hai người ấy thuận lợi, tâm trạng anh họ sẽ vui vẻ, nhân cơ hội đó sẽ bố thí niềm vui mà bảo hộ cho cô a.

Giang Vãn một bên cân nhắc, nửa điểm không chú ý đến nam nhân đang hướng về phía bọn họ mà đi tới.

“Chị, chị ơi.” Giang Trì Trì nhẹ nhàng kéo kéo lễ phục cô, thấp giọng nói.

Giang Vãn hoàn hồn, nghĩ cô ấy lo lắng cho mình sẽ phá hư hôn lễ , theo bản năng vỗ vỗ tay Giang Trì Trì, khuyên nhủ: “Không có gì, em muốn ăn gì thì cứ chọn lấy. Chị không tính làm chuyện ngu xuẩn gì cả, chúng ta ăn no liền chuồn đi tham quan chỗ này, ở đây có không ít cảnh đẹp.”

Lần này Giang Trì Trì chỉ đơn giản véo eo cô.

Giang Vãn bị véo đau, khó hiểu mà nhìn lại, liền thấy cô ấy chỉ chỉ phía sau lưng mình.

Giang Vãn mờ mịt quay đầu lại, bên người khi nào đã xuất hiện một nam nhân anh tuấn vô song , cô cơ hồ theo bản năng mềm cả hai chân.

Không có cách nào ngăn nỗi sợ, ký ức kiếp trước quá đỗi khủng khiếp, khiến Giang Vãn đối với anh sợ hãi khắc sâu đến tận xương tủy. Cô đỡ lấy Trì Trì, đem hơn phân nửa trọng lượng cơ thể dựa trên người cô ấy .

Nếu nói sự sợ hãi của Giang Vãn đối với Giang Tử Kiêu, nguyên do thân phận hắn là người thừa kế của Giang gia, đồng thời cũng là cọng rơm cứu mạng cô trong tương lai, còn sự sợ hãi đối với người trước mắt, bởi vì anh là Lục Thành, kiếp trước anh tàn nhẫn ra tay cùng với thực lực thần bí khó lường căn bản không biết thâm sâu như thế nào.

“Cữu, Cữu cữu… chờ lát nữa tôi liền đi, tuyệt không phá hư chuyện tốt của chị gái anh cùng ba tôi… Không, tôi hiện tại liền đi, Trì Trì, chúng ta đi thôi.” Giang Vãn chân chó mà tiếng gọi cữu cữu cũng kêu ra tới.

Đời trước, bởi vì trong hôn lễ, cô lên giọng hét sẽ ghi hận Lục Thành đến chết, anh tuy rằng không phải một trong những nam nhân của nữ chính, nhưng thủ đoạn đối phó với cô, thật là quá độc ác.

Nếu không phải bởi vì anh, Giang Vãn đời trước cũng không dễ dàng như vậy mà chết đi.

Trước mắt, cô muốn trốn bao xa liền có bao xa.

Nhìn Trì Trì đã chuẩn bị đi không sai biệt lắm, Giang Vãn túm người liền đi. Cuối cùng cô gái nhỏ này cư nhiên cười rộ lên: “Chị, không nghĩ tới chị cùng em giống nhau, em sợ anh trai, chị sợ vị cữu cữu tương lai này a!”

“Phi, này như thế nào có thể giống nhau! Anh họ hắn đối với em…” Nói một nửa, Giang Vãn liền im lặng, nếu tuỳ tiện nói trắng ra, chỉ sợ tiểu nha đầu càng thêm sợ hãi.

Mà nam nhân đứng ở chỗ vừa rồi, nhìn bóng dáng hai tiểu nữ nhân đi xa, mắt phượng hẹp dài xẹt qua một mạt suy nghĩ sâu xa.

Ban đầu khi chị gái anh nhắc tới cô, trong lời nói có chút lo lắng, vì thế anh mới tới tham dự, chính là vì để phòng ngừa vạn nhất, không muốn hôn lễ của chị gái bị phá hỏng.

Nhưng tiểu nha đầu này thoạt nhìn còn rất sợ anh?

Lục Thành đè đè giữa chân mày, trong lúc vô tình thoáng nhìn liền nhìn thấy trên bàn có chiếc nhẫn.

Cầm lên thì thấy, trong vòng có hai chữ JW, lại nhớ đến động tác vừa rồi khi tiểu nha đầu xuất thần, chủ nhân là ai cũng không cần đoán.

Lục Thành đem nhẫn cất vào túi áo tây trang, tối nay còn rất dài, nếu cô chỉ là ngụy trang, anh cũng sẽ điều tra rõ.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~*