Chương 43: Chương 43

Đêm nay, Dịch Vân Chiêu không trở về. Tưởng Minh Lệ lo lắng sốt ruột, nhưng ngoài mặt cũng không dám lộ ra quá nhiều cảm xúc.

Dịch Tích ở nhà ăn xong bữa cơm này với Dịch Thành Hành liền ra khỏi nhà, cô không lái xe, là đi ra ngoài tiểu khu. Lúc đến cổng lớn, cô gọi điện thoại cho Từ Nam Nho.

Cô đứng ở ven đường chờ anh, nhưng không nghĩ tới lại gặp Dịch Vân Chiêu trước. Lúc Dịch Vân Chiêu lái xe qua trông thấy được cô, anh ngừng xe lại.

Dịch Tích và người đàn ông trong xe nhìn nhau một cái, đột nhiên không biết nên nói cái gì.

“Cô không lái xe sao”. Thoạt nhìn sắc mặt anh rất kém, nhưng lúc mở miệng nói chuyện ngữ khí lại coi như ôn hòa.

Dịch Tích: “Vừa rồi uống chút rượu, không lái xe”.

“Ừ, đợi người?”

“Ừ, đợi anh ấy đón tôi”.

Dịch Vân Chiêu cong môi, nụ cười kia lại không bằng không cười. Đầu mày Dịch Tích hơi nhíu lại: “Trình Viện đâu? Anh làm gì cô ấy rồi”.

“Náo loạn một hồi... Đưa cô ấy về nhà”.

Dịch Tích “ừm” một tiếng.

“Dịch Tích”.

“Ừm?”

“Lời cô ấy nói, cô tin không”.

Dịch Tích nghiêng đầu né tránh, trầm mặc một lát nói: “Không tin”.

Dịch Vân Chiêu dường như cười khẽ: “Tôi biết cô sẽ không tin, không sao cả, tốt nhất là như vậy…”

Dịch Tích: “Anh quay về đi, ba luôn hỏi anh vì sao còn chưa về”.

Dịch Vân Chiêu hơi chậm chạp, anh cúi đầu, bàn tay trên vô lăng hơi siết chặt: “Dịch Tích, cô có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, lúc đó cô trừng mắt với tôi, giả vờ như bản thân rất hung dữ. Tôi nghĩ, lúc đó chắc là cô rất ghét tôi, nhưng mà… Nhưng mà cô tin không, cảm giác lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô lại là, tính tình cô dường như rất tệ, nhưng nhìn thì… Rất đáng yêu”.

Dịch Tích hơi ngẩn người.

“Lúc đó cô là ghét tôi thật, chỗ nào cũng gây phiền phức cho tôi, còn luôn làm chuyện xấu đổ lỗi cho tôi, lúc nhỏ đúng là cô rất hư. Có một khoảng thời gian tôi đúng là ghét cô, tôi ghét dáng vẻ cao cao tại thượng của cô, ghét cô lúc vừa sinh ra đã có mọi thứ, ghét lúc cô nhìn tôi như nhìn người ngoài... Nhưng tôi vừa chán ghét cô, lại vừa không nhịn được chú ý cô, tôi sẽ nghĩ, rốt cuộc nên làm thế nào mới có thể làm cô không ghét tôi nữa”.

Sự thật kỳ lạ lại chấn động được che đậy giờ đây dần hé mở, Dịch Tích dùng sức đè nén nó, thật lâu sau mới nghẹn ra một câu: “Đều đã qua rồi”.

“Đúng, đều đã qua rồi”. Dịch Vân Chiêu nhìn phía trước, “Nếu không có Trình Viện hôm nay náo loạn, những lời này tôi vĩnh viễn không nói ra. Nhưng mà tuy tôi đã nói, cô cũng chỉ làm như không nghe thấy đi, dù sao… Cũng đã qua”.

Dịch Vân Chiêu: “Còn có, sự việc trước kia, thực xin lỗi”.

Dịch Tích: “…”

“Tôi… Quá yếu đuối,” Dịch Vân Chiêu thấp giọng cười, nhưng nghe lên càng giống khóc, “Khi đó, thật sợ hãi bị người khác biết được chân tướng, sợ một lần nữa trải qua những ngày tháng khổ sở, sợ rời đi ngôi nhà này, sợ…”

Sợ sẽ không còn được gặp lại em.

“Dịch Tích, thật sự xin lỗi”.

Gió đêm hiu quạnh, Dịch Tích đứng ở ven đường, nhìn người đàn ông sắc mặt ảm đạm trong xe.

Lúc Dịch Vân Chiêu nói xin lỗi, nội tâm cô đối với sự kiện kia không hề dao động, cô biết có rất nhiều thứ trên người đàn ông này cô đều hiểu sai rồi, nhưng giờ phút này, cô cũng không muốn lại truy cứu nữa.

“Dịch Tích”.

Lại có một chiếc xe chạy đến, Dịch Tích quay đầu nhìn lại, thấy Từ Nam Nho từ trên ghế lái chính đi xuống hướng về phía cô. Lòng cô thả lỏng, cảm giác cả đêm phiền muộn chợt được giải thoát.

“Anh đến rồi”.

Từ Nam Nho đi lên trước, anh nhìn thoáng qua Dịch Vân Chiêu bên trong xe, khẽ gật đầu.

“Tôi đi trước”. Dịch Tích nói.

Dịch Vân Chiêu gật đầu.

Dịch Tích kéo tay Từ Nam Nho, xoay người đi về xe anh.

Từ kính chiếu hậu, Dịch Vân Chiêu thấy hai người sóng vai nhau rời đi.

Lúc Dịch Tích kéo cánh tay Từ Nam Nho, tất cả khí thế bức người đều biến mất, đổi thành nũng nịu, là dáng vẻ cần có của một người phụ nữ đang yêu.

Dịch Vân Chiêu thu lại ánh mắt, chậm rãi úp mặt vào vô lăng, ngực đau đớn như bị kim đâm.

Trình Viện nói đúng, cả đời này, anh cũng không thể nói chữ “yêu” với cô. Anh không có tư cách, càng không có thân phận để yêu cô.

Mà tình yêu này bắt đầu từ khi nào, anh cũng không biết, chỉ là từ nhỏ đã dễ dàng bị cô hấp dẫn, thậm chí ở tuổi niên thiếu, sau khi lén lút xem loại phim kia cùng đám bạn, vào ban đêm mơ thấy lại là cô.

Có biết bao nhiêu bẩn thỉu, nhưng sao anh lại không thể khống chế được.

Đã nhiều năm như vậy, yêu đương không thành, không một lần nào bản thân có thể nghiêm túc.

Mà Trình Viện… Tóm lại là anh sai. Trình Viện không phải cô ấy, nhưng anh lại vô thức cảm thấy Trình Viện là cô ấy. Liều mạng đối tốt với Trình Viện, hữu cầu tất ứng, đem ôn nhu của nhiều năm như vậy đều dành cho một mình cô, nhưng cuối cùng… Đều là giả dối.

Anh im lặng yêu Dịch Tích mười mấy năm, có lẽ, nên hoàn toàn vẽ xuống một dấu chấm hết rồi.

**

Trên đường về nhà, so với ngày thường thì Dịch Tích trầm mặc nhiều hơn, Từ Nam Nho phát hiện lúc bản thân nói chuyện với cô thì cô vẫn thất thần.

Sau khi về đến nhà, cô thay dép xong im lặng bước vào trong, đi được vài bước, lại bị Từ Nam Nho kéo lại.

“Dịch Tích”.

“A?”

Dịch Tích cúi đầu, cho nên liếc một cái liền thấy Từ Nam Nho đi chân không giẫm lên sàn nhà, cô kỳ quái ngẩng đầu lên: “Sao anh không mang dép”.

Từ Nam Nho: “Em mang của anh”.

Từ khi Dịch Tích ở lại đây, Từ Nam Nho đã mua cho cô đôi dép nữ, trong nhà không hay có người tới thăm, cho nên ngay cửa ra vào chỉ bày hai đôi dép một xám một hồng.

Dịch Tích vừa cúi đầu, quả nhiên là mang nhầm rồi.

“A... Em đi ra đổi lại”.

Từ Nam Nho không buông tay, Dịch Tích hơi nhíu mày: “Làm sao vậy?”

“Em làm sao vậy?”

“Em?”

“Em vẫn luôn thất thần, nghĩ gì vậy”.

“Nghĩ đến Dịch Vân Chiêu”. Dịch Tích buột miệng thốt ra.

Tay Từ Nam Nho bóp một cái: “Nghĩ đến anh ta làm gì?”

Dịch Tích trầm tư một lát: “Anh ta và Trình Viện chia tay”.

Từ Nam Nho: “Ừ, hai người bọn họ ở bên nhau”.

Dịch Tích: “Tin tức của anh quá lạc hậu”.

Từ Nam Nho cười một chút: “Sau đó thì sao”.

Dịch Tích bĩu môi, đem sự việc hôm nay xảy ra nói sơ với Từ Nam Nho.

Sau khi nói xong, hai người đã ngồi trên sô pha.

Dịch Tích tùy ý đùa giỡn ngón tay anh, rầu rĩ nói: “Em cho rằng hai người chúng em đều ghét đối phương, nhưng hiện tại anh ta lại nói với em rằng thật ra anh ta không hề ghét em, em… Nói như thế nào nhỉ, đột nhiên cảm thấy có chút kỳ quái”.

“Anh ta thích em?” Từ Nam Nho nghe xong một hồi lâu mới đúc kết ra một nội dung sâu sắc nhất, lúc anh nói ra những lời này trong lòng lại cực kỳ khó chịu.

Dịch Tích: “Ừm...”

“Anh ta thích em, ha”.

“Anh làm gì?”

“Anh ta dựa vào đâu mà thích em”.

Dịch Tích sửng sốt, sau đó khẽ cười, cố ý nói: “Ừ, chỉ anh mới có thể thích à, trên thế giới này có nhiều người thích em lắm”.

Sau khi nói xong mặt đã bị bắt lấy, người nào đó hung hăng nói: “Em lặp lại lần nữa”.

“Em dám nói đấy, anh muốn thế nào!”

Từ Nam Nho xoay người đè cô dưới thân: “Được, người thích em rất nhiều, nhưng thích em nhất là anh”.

“Anh sao biết anh là người thích em nhất... A!”

Lời còn chưa nói xong thì có cảm giác trên cổ bị cắn một cái, Dịch Tích nắm lấy tóc anh: “Anh thuộc chó à!”

“Anh thuộc em”.

“...”

Thay đổi sang chỗ khác, lại gặm cắn một cái, không nặng, nhưng Dịch Tích sợ ngứa, một chút cũng chịu không nổi: “Được được, người thích nhất chính là anh, không ai có thể cùng anh so! Được chưa!”

“Qua loa”.

“?”

“Dịch Tích, anh hối hận”.

Dịch Tích cảm giác được Từ Nam Nho đột nhiên yên tĩnh một lát, “Cái gì”.

“Ba năm trước… Anh hối hận”. Từ Nam Nho lại tinh tế hôn cổ cô, “Anh nói rồi nói, chuyện đã làm, anh đều hối hận”.

Dịch Tích bị anh làm cho phát run, cô khép hờ mắt nói: “Ừm, nói như vậy thì, anh cảm thấy lúc trước hẳn là nên yêu em từ lần gặp đầu tiên, sau đó ở bên em mới đúng”.

Từ Nam Nho dừng một chút: “Như vậy không tốt”.

“Sao lại không tốt”.

“Khi đó em là học trò anh”.

“Anh lại nữa,” Dịch Tích gập chân đá anh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Vậy mà bản thân làm thầy giáo đầy hứa hẹn còn nói hối hận với em đi đâu rồi!”

Từ Nam Nho đè lại cái chân không an phận của cô: “Em vẫn còn đang học”.

“Còn đang học thì sao, chúng ta nên mỗi ngày tay trong tay đi học, anh ở trên bục giảng, em ở dưới bục giảng, hoàn mỹ biết bao”. Dịch Tích nói xong duỗi tay vào trong quần áo anh, giọng nói nũng nịu: “Thầy à, anh có xem qua bộ phim điện ảnh Nhật Bản chưa, nữ học sinh trốn dưới bàn trên bục giảng, thầy giáo liền ngồi xổm xuống hôn cô ấy, những học sinh khác ở dưới đều nghiêm túc làm bài tập mà không hề biết sự việc đang diễn ra. Anh xem, nếu lúc ấy anh và em ở bên nhau, chúng ta cũng có thể thử xem, lãng mạn biết bao”.

Tay của Dịch Tích lướt khắp người anh, tuy trên mặt Từ Nam Nho có chút hồng nhạt, nhưng nghe vậy lại nghiêm túc nói: “Nói vớ vẩn bậy bạ”.

“Vớ vẩn bậy bạ chỗ nào, cũng chỉ là hôn một cái thôi, sao có thể so với anh bây giờ được… Đè lên người học sinh”.

Từ Nam Nho: “…”

Quần áo của Từ Nam Nho bị cô vén lên cũng không ít, ngón tay Dịch Tích đụng đến chỗ nhô lên trước ngực anh, cố ý dùng tay nhéo nhéo.

“Dịch Tích”. Từ Nam Nho trầm giọng cảnh cáo.

Dịch Tích nhướng mày nhìn anh, dán người lên nhẹ nhàng ngậm lấy chấm nhỏ kia, còn lớn gan vươn đầu lưỡi liếm quanh chỗ đó.

Trong nhất thời, Từ Nam Nho rên lên một tiếng, bị đầu lưỡi cô làm cho cả người căng cứng.

Rốt cuộc không nhẫn nại được nữa, anh vén váy cô lên, gần như là thô bạo xé dọc xuống vớ dài đen dưới chân cô.

Ngón tay đâm sâu vào trong, đã ẩm ướt một mảng.

Rủ mắt, anh nhìn cảnh xuân trước mắt, nơi nào đó càng hung hăng hơn.

“Có thể để em ở trên một lần không”. Thời điểm mấu chốt, Dịch Tích đột nhiên cắt ngang anh.

Cô hỏi xong cũng không đợi anh trả lời, giãy giụa trượt khỏi dưới thân anh, sau đó lật người ở trên người anh.

“Em...” Quần áo lộ ra một nửa, Từ Nam Nho đã nôn nóng như lửa.

Dịch Tích vắt ngang thân anh, nhắm chuẩn, chậm rãi ngồi xuống.

Vào được một nửa thì cô nhíu mày, không động đậy.

“Đợi chút nữa”.

Từ Nam Nho bị cô giữ cho khó chịu, anh khó mà nhịn được vươn tay bắt lấy eo cô, lập tức ưỡn người đi vào.

Đợi chút nữa... Sao mà chờ được.

Dịch Tích bị đâm vào mà hơi hé miệng, hơn nửa ngày mới mắng một câu: “Anh khốn nạn!”

Sít sao chặt chẽ, quấn quýt triền miên.

Từ Nam Nho nâng mi mắt nhìn cô, thân thể đã sớm không do bản thân cử động.

Khốn nạn thì càng khốn nạn nữa đi…

Gặp được em, khốn nạn chút thì có sao.