Chương 89: Thêm dầu vào lửa

“Cho ngươi đám xem thường sư phụ ta, tiếp chiêu”.

Vân Ngọc hừ lạnh nói.

Nàng mở to mắt, đôi mắt đỏ sáng lên màu đỏ tươi nhìn chằm chằm Lý Hạo.

“Dừng lại ở đây”.

Diệp Thiên bỗng xuất hiện bên cạnh Vân Ngọc dùng tay che mắt của nàng.

Diệp Thiên nhìn ra nàng là muốn dùng Sharingan tạo ra huyễn cảnh tấn công Lý Hạo nhưng chiêu này nên là lá bài tẩy trong những lúc nguy hiểm để làm kẻ thù bất ngờ tạo ra nhất kích tất sát, giống như lần trước Diệp Thiên dùng lên Lý Thông vậy.

Nếu dùng ở đây để đánh bại một tên vô dụng như Lý Hạo mà bại lộ thì không đáng.

“Sư phụ”.

Vân Ngọc khó hiểu nhìn Diệp Thiên.

“Trận đấu còn chưa xong ngươi xen vào làm gì?”.

Lý Hạo tức giận mắng lớn.

“Hô… vậy ngươi còn muốn thăm dò đôi mắt của thầy trò ta nữa sao?”.

Diệp Thiên dùng ra Mangekyou Sharingan nhìn chằm chằm Lý Hạo hỏi.

“M-Mắt ngươi…?”.

Lý Hạo cứng họng, bị ánh mắt Diệp Thiên nhìn hắn cảm giác như mọi thứ đều bị Diệp Thiên nhìn thấu, điều này khiến hắn lạnh cả sống lưng.

Tất cả người ở đây đều kinh ngạc nhìn đôi mắt kì lạ như bông hoa đỏ của Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn ra đám người ở đây đều muốn hiểu rõ Sharingan nên dùng ra Mangekyou Sharingan khiến họ cảm thấy Sharingan càng thêm bí ẩn không dám manh động, vì đôi mắt của Vân Ngọc đã kinh khủng như thế ai biết được đôi mắt của Diệp Thiên còn ghê gớm ra sao.

“Sư phụ mắt người?”.

Vân Ngọc cũng không ngoại lệ.

“Mắt của con chỉ là hình dáng ban đầu mà thôi khi nó thuế biến sẽ mang theo sức mạnh khác mạnh hơn, những thứ này lúc rãnh ta sẽ nói cho con”.

Diệp Thiên cười nói rồi thu lại Mangekyou Sharingan.

“Được rồi, con đi thay y phục đi”.

Diệp Thiên nói rồi trở lại chỗ ngồi.

Vân Ngọc nghe lời đi thay y phục, mọi người thấy chiến đấu đã hết thì trở lại tiếp tục dư tiệc nhưng trong miệng luôn nhắc đến Vân Ngọc cùng Diệp Thiên còn Lý Hạo bị họ bỏ qua một bên.

“Chết tiệt, chết tiệt…”.

Lý Hạo tức giận không có chỗ phát tác liên tục mắng khẽ.

“Haiz…”.

Người của Thạch gia nhìn thấy thế thì thở dài làm ngơ.

Đến tận chiều mọi thứ mới kết thúc.

“Ta đi trước”.

Diệp Thiên nhìn thấy xung quanh mọi người đều nhìn mình thì nhanh chóng chào đám Vân Phong một tiếng rồi dùng chuyển bóng biến mất.

“Tên này đi nhanh thế”.

Trương Hổ nói.

“Ngươi thử nhìn xung quanh xem, hiện tại sợ là ai cũng muốn có một đôi mắt có thể sao chép huyền kĩ như thế”.

Vân Phong cười nói.

“Hơn nữa lúc nãy hắn nói khả năng đó lại chỉ là bình thường còn có khả năng mạnh hơn thế, không bao lâu các thế lực, đại gia tộc đều muốn sỡ hữu đôi mắt như thế”.

Dương Phượng Vũ nói.

“Đối mắt đó quả thật bá đạo, lần trước tỷ thí với ngươi hắn còn chưa dùng nó”.

Trương Hổ nói với Dương Phượng Vũ.

“Ngươi cũng muốn có sao?”.

Vân Phong hỏi.

“Muốn thì muốn nhưng chỉ chút chút thôi, hắn truyền công pháp lợi hại như vậy cho ta đã rất tốt rồi, ta biết thế nào là đủ”.

Trương Hổ ưỡn ngực chính trực nói.

“Ừm…”.

Vân Phong cùng Dương Phượng Vũ gật đầu mạnh đồng ý.

“Được rồi đi thôi”.

Vân Phong nói.

“Muội muội đi thôi”.

Dương Phượng Vũ vỗ vỗ Dương Thiên Vũ gọi.

Tiểu cô nương ngồi một chỗ ăn uống nghe mọi người nói chuyện buồn chán đến ngủ gục.

Đánh thức nàng dậy cả 4 người cũng rời đi, hiện tại bọn họ ở trên đảo bay như Diệp Thiên vì hoàn cảnh tốt cho quá trình tu luyện của họ.

“Nhanh trở về báo cáo”.

Lý Hạo nhanh chóng rời đi, hôm nay mặt mũi hắn đã mất hết nhưng quan trọng hơn vẫn là báo cáo lại những gì xảy ra hôm nay.

Không chỉ về Vân Ngọc mà còn về sư phụ của nàng Diệp Hàn, cái tên này hắn nghe được từ lúc bọn Vân Phong nói chuyện với nhau.

Không chỉ thế mà hành động của 4 đại thế lực cũng làm hắn bất an nên phải nhanh chóng báo cáo sự tình càng sớm càng tốt.


Bên trong phòng các chủ của Thiên Nguyệt các.

“Tiểu thư, người làm như vậy không phải thêm dầu vào lửa sao?”.

Trúc Lý đứng bên cạnh Bạch Linh hỏi.

“Như vậy không phải càng thú vị sao? Ta muốn sớm nhìn biểu hiện của hai tên kia”.

Bạch Linh cười nói.

“Ây, mặc dù thiên phú của cả 2 đều rất cao nhưng cũng cần thời gian để đào sâu phát triển, người lại để cả 4 thế lực lớn chúng ta công khai thiên vị Vân gia cùng Dương gia như vậy không phải thúc đẩy Lý gia nhanh chóng phản khảng sao?”.

Trúc Lý nói.

“Không sao cả, nếu bọn hắn thật sự là long thì người thắng sẽ là bọn hắn nếu bọn hắn là giun thì chết cũng không tiếc”.

Bạch Linh ánh mắt lộ ra vẻ trưởng thành không hợp với tính cách bình thường nàng thể hiện ra.

“Haiz… vậy ta cùng tiểu thư nhìn xem bọn họ”.

Trúc Lý thở dài, nàng biết tiểu thư đã quyết định thì không thể thay đổi được.