Chương 8: Kiếm Khí

**Diệp Thiên trở về phòng ngủ một giấc đến tận trưa ngày thứ hai, ngồi dậy ăn trưa rồi im lặng ở trong thư phòng đọc sách.

Đến tối lại trở về phòng ăn tối thì lên giường ngủ, cuộc sống cực kì đơn giản gần như lười biếng người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn là heo.

Nhưng đến giữa đêm Diệp Thiên lại lẻn đến khu rừng ở ngự hoa viên để luyện kiếm, đến gần sáng lại trở về phòng ngủ mà không hề hay biết phía sau luôn có một cặp mắt nhìn chằm chằm hắn.

Ngày thứ ba buổi sáng cũng như thế, lần này ngoài đọc sách ở thư phòng hắn còn nhàn hạ đi loanh quanh sân viện tưới cây cho cá ăn.

Giữa đêm hắn tiếp tục đến khu rừng nhưng đêm nay hắn không lập tức luyện kiếm mà yên lặng ngồi dưới gốc cây tu luyện.

Chỉ một lát âm thanh hệ thống lập tức vang lên.

“Đinh!”.

“Kí chủ đã thăng cấp 5”.

Diệp Thiên nhìn bản thông báo hài lòng động ý niệm.

- Tên: Diệp Thiên

- Tuổi: 6

- Cấp: 5 (Luyện thể tầng 5)

- Công Pháp: Hỗn Độn Ngự Thiên Quyết

- Sủng: 0

“Tiếp tục luyện kiếm”.

Xem xong bản thuộc tính Diệp Thiên đứng dậy bắt đầu luyện kiếm.

“Vù…vù…xào xạt…”.

Mỗi kiếm Diệp Thiên chém ra đều mang theo luồng gió thổi bay những tàn lá xung quanh.

Diệp Thiên đã luyện hết một bộ kiếm pháp nhưng không dừng lại mà vẫn tiếp tục một chiêu lại một chiêu, ánh mắt hắn ngày càng sắc bén, tinh thần tập trung cao độ khắc ghi cảm giác này.

“Tách…tách…”.

Trên thân cành cây hắn đang nắm xuất hiện một đạo khí màu trắng những phiến lá cây tán dật trên không bị cành cây trên tay Diệp Thiên chém trúng lập tức tách đôi, vết cắt sắt bén không phải một nhánh cây hình trụ có thế tạo ra.

“Tách…tách…”.

Ngày càng nhiều phiến lá bị Diệp Thiên chém đôi, đến lúc hắn ngừng tay thì dưới đất xung quanh hắn đầy những phiến lá mất nửa.

Diệp Thiên dừng thân thể lại nhắm mắt một lúc rồi mở ra trên mặt cũng mang theo vẽ hưng phấn.

“Cuối cùng cũng luyện ra kiếm khí”.

Kiếm khí, biểu tượng của một vị kiếm tu, người nắm giữ kiếm khí mỗi chiêu kiếm vung ra đều vô cùng sắc bén, kiếm chiêu uy lực càng lớn hơn gấp bội.

Nắm giữ kiếm khí đồng nghĩa với việc hắn hoàn toàn có đủ sức để vượt cấp khiêu chiến, không dám nói nhiều nhưng hai ba tầng vẫn có thể một trận chiến.

“Hiện tại chỉ là hình thức ban đầu vẫn có thể tăng lên, còn một ít thời gian, luyện thêm một lần rồi về”.

Diệp Thiên áp chế trong lòng hưng phấn tiếp tục luyện kiếm.

Diệp Thiên càng luyện đạo kiếm khí màu trắng càng thịnh cành cây trên tay xoẹt ngang tảng đá lớn gần đó cũng để lại vệt kiếm rõ ràng dễ thấy.

Luyện xong kiếm pháp, Diệp Thiên trở về phòng mình nhảy lên giường liền nằm ngủ.


Dương Tiêu mấy ngày nay luôn nhìn chằm chằm Diệp Thiên nên tối nay hắn cũng ở xa xa trên cây nhìn Diệp Thiên luyện kiếm.

Hắn phát hiện hắn dần dần cảm ngộ được gì đó từ kiếm pháp của Diệp Thiên nên rất chăm chú nhìn, Diệp Thiên đột phá Luyện thể tầng 5 hắn cũng không ngạc nhiên bao nhiêu, vì tu vi nhanh chậm có thể anh hưởng bởi công pháp.

Mặt dù hắn không biết sư phụ của Diệp Thiên ở cảnh giới nào nhưng có thể truyền cho đệ tử kiếm pháp thâm sâu như vậy chắc hẳn là một cường giả đỉnh phong, nên có truyền một môn công pháp tốt cũng không gì lạ.

Nhưng để hắn rung động là Diệp Thiên rõ rõ ràng ràng luyện ra kiếm khí a, cái thứ này không có bất kì người nào có thể chỉ dậy chỉ có thể xem thiên phú cùng ngộ tính.

Kiếm khí hắn cũng có nhưng ngày xưa gần 20 tuổi thời điểm hắn mới luyện ra được, lúc đó hắn xem như một phương thiên tài ở vương thành này, thế cũng đủ thấy kiếm khí đồ chơi này khó nắm giữ cỡ nào.

Vậy mà Diệp Thiên lại nhẹ nhàng luyện ra, hơn nữa hắn còn tận mắt chứng kiến Diệp Thiên luyện tập từ đầu tới cuối, từ chân nước chân ráo cho đến lúc luyện ra kiếm khí chỉ vẻn vẹn 3 ngày, 3 ngày đã rất khiêm tốn vì tổng thời gian Diệp Thiên luyện cho đến giờ cũng chỉ có nữa ngày mà thôi.

Điều này làm cho một cường giả như hắn, một người có địa vị như hắn bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

6 tuổi luyện ra kiếm khí truyền ra ngoài sợ không có người tin, nếu có người tin vậy thì Diệp Thiên sẽ trở thành bảo vật trong mắt của những lão già kiếm tu gần đất xa trời muốn tìm người truyền thừa y bát.

Thiên phú nghịch thiên, tâm tính tuyệt hảo, mấy lão già kia không đánh bể đầu nhau tranh giành mới là chuyện lạ.

“Không được ta phải đi báo cáo cho hoàng hậu”.

Dương Tiêu tính toán ngày mai sẽ đi báo cho hoàng hậu về Diệp Thiên, Dương Tiêu nhìn Diệp Thiên đi vào phòng thì thả người phóng đi biến mất thân ảnh.

Diệp Thiên ngủ trong phòng không hề hay biết về việc mọi thứ hắn làm đều đã bị phát hiện.

Buổi sáng ngày hôm sau, Dương Tiêu đi đến sân viện của hoàng hậu, hoàng hậu đang ngồi uống trà trong sân thì Dương Tiêu bước đến cung kính chào.

“Hoàng hậu, thần có báo cáo”.

“Chuyện gì thế Dương đội trưởng?”.

“Vâng! Là về tiểu tử Diệp Thiên”.

“Sao?, chẵng lẽ tìm được sư phụ hắn rồi sao? Mau nói”.

Hoàng hậu nghe có liên quan đến Diệp Thiên thì lập tức kích động.

“Vẫn chưa tìm được sư phụ hắn, nhưng thần phát hiện một vài điều về tiểu tử kia”.

Hoàng hậu nghe thế liền hơi thất vọng nhưng sau đó nghe Dương Tiêu thuật lại những gì mình thấy và đánh giá Diệp Thiên thì hoàng hậu lại bắt đầu tò mò.

“Xem ra tên nhóc đó không tầm thường, như vậy càng thêm khẳng định người sư phụ kia của hắn là người có thể chữa trị cho con ta”.

Hoàng hậu một tia hy vọng đã dần to lớn hơn trước.

“Được rồi! ngươi lui xuống trước ta cần suy nghĩ một chút”.

“Vâng!”.

Dương Tiêu lui ra trong sân còn lại hoàng hậu cùng nữ tử bên cạnh.

“Người đâu!”.

“Hoàng hậu, người có gì phân phó”.

Sau khi hoàng hậu kêu lên một vị thái giám bước vào âm dương quái khí nói ra.

“Ngươi đến Vân Lam học viện mời ca ca ta đến đây”.

“Dạ! thần lập tức đi ngay”.

Phân phó xong hoàng hậu tiếp tục ngồi xuống uống trà.