Chương 34: Buồn chán

"Quà gì vậy sư phụ?".

Vân Ngọc nũng nịn chớp chớp mắt hỏi.

"Đến lúc đó thì biết".

Diệp Thiên nhìn nàng vì moi thông tin mới dễ dàng gọi mình là sư phụ cũng thật bất đắc dĩ, mà cũng chả sao dù sao nàng đã là đồ đệ hắn chỉ cần không khi sư diệt tổ là được xưng hô không đáng là gì, sư đồ tình cảm tốt là được.

"Hoàng thượng, ta vì ngài mà bại lộ không ít thứ ngài cũng nên bù đắp cho ta ít gì đi chứ nhỉ?".

"Oh… tiểu tử ngươi là đang kể công đòi thưởng à?".

"Ta cũng hết cách ai bảo ta nghèo như thế".

"Không phải ngươi chỉ cần luyện vài lò Dưỡng Nhan đan là có tiền sao?".

"Đó là tất nhiên nhưng ta không có tiền mua dược liệu a".

Diệp Thiên cười cợt nói.

"Bên trong có khoảng 1000 vạn đủ rồi chứ?".

Vân Long từ trong ống tay lấy một chiếc nhẫn ném cho Diệp Thiên.

"Tạm đủ, vậy ta cáo lui trước".

Diệp Thiên bĩu môi nói.

Nhìn Diệp Thiên như thế Vân Long cũng hết cách hiện tại cả hai xem như cộng sinh, hắn cho Diệp Thiên chỗ dựa, Diệp Thiên giúp hắn làm việc nhưng nếu nói chính xác thì hắn đang còn nợ Diệp Thiên thì đúng hơn.


Diệp Thiên đi ra hoàng cung thì tìm một con hẻm muốn biến thành hình dáng khác để mua dược liệu.

"Vút…".

Vừa vào một hẻm nhỏ hắn liền nghe âm thanh xé gió bay đến.

"Rắc…".

Hắn lắc người tránh né, trên đất lập tức xuất hiện một cái phi đao.

"Tiểu tử lợi hại, vậy mà né được".

Một giọng nói vang lên trước mặt hắn bỗng xuất hiện thêm 6 người áo đen.

- Tên: Lý Xuyên

- Cấp: 33 (Huyền Đan cảnh tầng 3)

Thấy tên của kẻ cầm đầu hắn liền không nhìn mấy tên còn lại vì rất rõ ràng đều là người của Lý gia hơn nữa toàn Huyền đan cảnh.

"Các ngươi muốn gì ở ta?".

Diệp Thiên giả vờ hỏi.

"Tiềm lực của ngươi quá lớn nhưng lại gia nhập Đông viện nên bọn ta cũng chỉ còn cách xóa bỏ ngươi".

Hắn vừa nói xong thì lập tức cầm kiếm hướng Diệp Thiên lao lên, mấy người theo sau cũng nhào lên.

"Haiz… buồn chán".

Diệp Thiên thở dài rồi cơ thể bỗng nhiên hóa thành màu đen chui xuống đất.

"Người đâu?".

"Rắc rắc…".

Lý Xuyên vừa hỏi liền nghe thấy tiếng vỡ vụt lập tức quay đầu nhìn thấy Diệp Thiên đã dùng tay bóp nát cổ họng của một người áo đen khiến hắn chết không kịp la hét.

Với lực chiến hiện tại của hắn giết chết mấy cái Huyền đan cảnh tầng thấp chỉ là chuyện thường nhất là sử dụng thân thể lực lượng.

"Ai nha, đáng tiếc".

Diệp Thiên giết người xong cũng không có cảm giác gì chỉ cảm thấy đáng tiếc vì không có EXP hay đổ rơi, dù sao hắn người mang hệ thống nếu có cũng không có gì lạ nhưng xem ra hắn là ảo tưởng rồi.

"Mà cũng không sao, giết hết các ngươi thì đồ của các ngươi cũng là của ta thôi".

Diệp Thiên cười cợt nói rồi biến mất.

"Rắc rắc…".

Lần nữa xuất hiện lại thêm một người chết.

"Dùng huyền lực bảo hộ".

Lý Xuyên hô lớn lập tức cả bốn người trên người lập tức xuất hiện một cái màng chắn bằng huyền lực.

Khi lên đến Huyền đan cảnh lực lượng tinh thần sẽ tăng lên không ít khiến cho người tu luyện có thể vận dụng huyền lực một cách triệt để hơn.

Lý Xuyên đám người nhào lên chém hướng Diệp Thiên, nhưng Diệp Thiên lại một lần nữa biến mất làm bọn hắn thật bó tay.

"Xoạt…".

Lại một âm thành vang lên bọn họ nhìn lại thì thấy Diệp Thiên cầm lấy một thanh kiếm của một tên áo đan đã chết đâm xuyên cổ họng của tên áo đen khác máu văng tung tóe.

"Xoạt…".

Diệp Thiên giết một người nhanh chóng biến mất, xuất hiện lại đã có thêm một mạng, sáu người muốn giết hắn hiện tại chỉ còn lại 2.

"Chúng ta không làm gì được hắn, lui!".

Lý Xuyên cảm thất bất lực ra lệnh.

"Xoạt…".

Nhưng vừa dứt câu tên áo đen bên cạnh hắn đã quy tiên.

Nghe âm thanh hắn cũng không nhìn mà lập tức phóng người bỏ chạy.

"Xoẹt…".

Đáng tiếc là skill chuyển bóng của Diệp Thiên quá nhanh chỉ một chớp mắt đã đến chỗ hắn, hắn lập tức bị Diệp Thiên cho một kiếm xuyên tim.

"Làm…sa…sao…có thể?".

Đến chết hắn cũng không tin được làm sao Diệp Thiên có thể phá đi hộ thể của hắn.

Từ lúc bọn hắn tạo ra hộ thể đến giờ không hề có chỗ dùng, Diệp Thiên hoàn toàn như không nhìn thấy nhẹ nhàng giết bọn hắn.

Bọn hắn lại không biết Diệp Thiên là dùng kiếm mang để xé nát hộ thể của bọn hắn, đừng nói kiếm mang ngày cả kiếm khí hình thức đầu cũng có thể làm nếu không làm sao có thể tu ra kiếm khí liền có thể vượt cấp khiêu chiến, kiếm mang thì càng khỏi phải nói.

Giết xong cả 6 người Diệp Thiên đi lên mò xem bọn này có đồ gì không, nhưng đáng tiếc là ngoài mấy thứ rác rưởi ra thì không có gì, xem ra bọn này chỉ là pháo hôi ngay cả Trữ giới vật cũng không có.

"Vù…".

Thất vọng Diệp Thiên tạo ra huyền hỏa đốt thi thể bọn chúng thành tro tàn rồi biến thành hình dáng Diệp Hàn bình thản rời đi con hẻm.

Diệp Thiên như không có gì xảy ra đi đến Đan các mua dược liệu luyện chế Dưỡng Nhan đan rồi chậm rãi đi bộ trở về học viện.


Bên trong Tây viện một cái sân viện.

Một người đi đến trước mặt một người nam nhân mà người này là chủ khảo của Tây viện hôm qua Diệp Thiên gặp.

"Thế nào?".

"Thất bại".

Nam nhân hỏi người đến, người đến nhanh gọn trả lời.

"Xem ra là xem thường hắn, hiện tại hắn đã cảnh giác nên đừng hành động chờ đến học viện tranh tài lại ra tay".

"Vâng!".

Người sau gật đầu rời đi.