Chương 112: Thú triều

"Ngươi không sợ sao?".

Vân Long hỏi.

“Có gì phải sợ, ta đâu phải chưa bao giờ giết huyền thú?”.

Diệp Thiên trả lời.

“Nhưng hai tình huống này khác nhau rất lớn đấy”.

Dương Tiêu nói.

Bọn hắn nghĩ Diệp Thiên dù chiến lực cao đến mấy thì kinh nghiệm cũng không cao đến đâu nên muốn nhắc nhở Diệp Thiên chuẩn bị tinh thần một chút, hình ảnh một biển huyền thú hung tợn cùng lao lên tấn công hoàn toàn khác so với một con huyền thú lúc bình thường.

Nhiều người trẻ tuổi có kỹ năng rất khá, bình thường chém giết huyền thú cũng không phải số ít nhưng khi biết hình ảnh thú triều là như thế nào thì ngay cả 1 thành thực lực chân chính cũng phát huy ra được từ đó đưa mình vào nguy hiểm thậm chí vẫn lạc.

“Các ngươi không cần lo, đây cũng không phải sinh tử quyết đấu nếu không đánh lại ta có thể chạy mà”.

Diệp Thiên hiểu ý của hai người nói ra.

Hắn biết hai người muốn nói gì nhưng hai người kia lại không biết hắn có gì, hắn dùng phân thân chém giết huyền thú không ít, kinh nghiệm, sực phán đoán, khả năng bình tĩnh lúc nguy hiểm,… của hắn đều từ đó mà đạt đến một trình độ nhất định.

Thậm chí một lúc chém giết nhiều huyền thú hắn cũng không phải không gặp và với ký ức của hắn thì thú triều gần như chẳng ảnh hưởng gì đến tinh thần của hắn cả, chẳng có gì phải lo.

“GRAO…”.

Lúc mọi người còn đang nói chuyện với nhau thì mọt tiếng gầm kinh thiên địa xuất hiện từ sâu bên trong Vạn thú sơn mạch vang vọng khắp bốn phương tám hướng.

“Là tiếng của Lôi linh hổ, thú triều bắt đầu rồi”.

Diệp Thiên khẽ nói.

“Gầm…Gừ…Rít…Minh…”.

Ngay sau khi tiếng gầm của Lôi Linh hổ biến mất, bên trong Vạn Thú sơn mạch trầm tĩnh lập tức không ngừng vang lên tiếng huyền thú gáo thét, những tiếng xé gió từ huyền thú phi hành tạo ra khi bay làm người lạnh sống lưng, những tiếng bước chân như động đất hùng hồn khiến mọi thú như sụp đổ ngày càng rõ rệt.

“GRR… GAO…Tê….”.

Không bao lâu người trên tường thành hay người bên dưới tường thành đều có thể một biển huyền thú khủng bố không có điểm đang không ngừng tiếp cận.

“GIẾT!!!...”.

Vân Long rút ra đế kiếm chỉ về hướng thú triều tỏa ra đế uy lớn giọng hạ lệnh.

“GIẾT…GIẾT…”.

Như một làn sóng, bị đế khí thế của Vân Long kích động binh lính không ngừng hô to lấy ra vũ khí lao vào thú triều bắt đầu chém giết.

“Ta cũng lên đây”.

Diệp Thiên nhìn xung chọn lấy một chỗ có nhiều huyền thú có tu vi cao cao một chút rồi phi người lao xuống tường thành bắt đầu càn quét.

Do chỉ mới bắt đầu nên tu vi huyền thú không quá cao người thường vong cũng chưa xuất hiện.

“Ngai an tâm để hắn đi như thế sao?”.

Dương Tiêu nhìn Diệp Thiên không ngừng vung kiếm chém giết huyền thú hỏi Vân Long.

“Không sao, ta đã bảo đại trưởng lão ở gần xung quanh bảo vệ hắn”.

Vân Long cười trả lời.

Hắn tất nhiên đã nghĩ đến vấn đề này rồi, Diệp Thiên địa vị ra sao Dương Tiêu không biết nếu không sẽ không hỏi như thế.

“Xoạt…xoẹt…phụt…”.

Diệp Thiên di chuyển với tốc độ cực nhanh, mỗi nơi hắn đi qua mỗi lần hắn vung kiếm đều sẽ xuất hiện một huyền thú ngã xuống.

“Bụt…bụt...bụt…”.

Nhưng như thế này hắn vẫn chưa hài lòng, hắn dùng lại tạo ra 12 phân thân rồi chia chúng ra bắt đầu cuộc tàn sát lần 2 với quy một lớn hơn.

Hắn không quan tâm những tại liệu trên người những huyền thú cấp thấp này mà chỉ lấy đi huyền đan của huyền thú hệ lửa để sau này cho Kim Viêm chi hỏa cắn nuốt những thứ còn lại đều không lót nổi mắt hắn.

“Diệp Thiên”.

Vừa chém giết xong một huyền thú thì hắn nghe thấy tiếng gọi từ phía sau lưng.

“Sao ngươi ở đây?”.

Diệp Thiên quay đầu nhìn thấy người đến là Dương Phượng Vũ thì ngạc nhiên hỏi.

“Ta xin phép cha để ta tham gia để tăng thêm kinh nghiệm thực chiến”.

Dương Phượng Vũ cười đẹp nói.

“Ngươi là nữ nhi mà sao thích đánh đấm thế?”.

Diệp Thiên cười khổ hỏi.

“Nữ nhi thì sao? Không biết bao nhiêu nam nhi đều bị ta đánh bại đấy”.

Dương Phượng Vũ cười cợt tự tin nói.

“Rồi rồi…”.

Diệp Thiên bó tay trả gật đầu cho qua.

“Một lát huyền thú càng lúc càng mạnh ngươi nên ra bên ngoài thì hơn”.

“Ngươi có thể ở trong sao ta không được?”.

Dương Phượng Vũ híp mắt nhìn Diệp Thiên.

“Ta chỉ lo ngươi chiến lực không đủ mà thôi, nếu muốn tiếp tục thì đừng đi quá xa ta nếu không ta không lo được”.

Diệp Thiên nhắc nhở rồi tiếp tục lao vào chiến đấu.

“Ohho… ngươi là lo lắng cho ta sao?”.

Dương Phượng Vũ cười hỏi.

"Không hoàn toàn, ngươi chạy theo ta nếu ngươi bị gì thì cha ngươi sẽ tìm ta đầu tiên, mặc dù ta không sợ Đan Linh cảnh nhưng hiện tại chưa đánh lại hắn".

Diệp Thiên nói.