Chương 110: Thăm dò

Trong hoàng cung, Diệp Thiên đang đứng trướng một bức tượng to lớn, hình dáng bức tượng là hoàng đế Vân Long đang chắp tay phía sau mắt nhìn thằng về đường chân trời.

Phía dưới Diệp Thiên không ngừng đánh pháp quyết vào bức tượng, bên cạnh đó không ít tài liệu quỷ hiếm không ngừng được hắn dẫn vào bức tượng để liên kết với pháp quyết hình thành một loại đồ án.

Mất mấy giờ sau tốc độ của hắn mới giảm xuống.

“Ngưng”.

Hắn khẽ quát một tiếng, hai tay nhanh chóng bắt ấn.

“Ong~…”.

Sau tiếng quát của hắn là một đạo hào quang màu vàng xuất hiện quanh thân bức tượng.

“Chíu…”.

Đạo hào quang nhanh chóng tụ lại rồi lại chia ra thành ba đạo kim quang, hai đạo bay vài đôi mắt của bức tượng, một đạo bay vào giữa trán.

“Ong~…”.

Ngay lập tức đôi mắt của bức tượng làm bằng đá bỗng phát sáng rồi bình tĩnh lại, nhưng đôi mắt bức tượng hiện tại không còn làm bằng đá mà giống như được làm bằng hổ phách.

Trên trán bức tượng cũng phát sáng nhưng cực kì yếu ớt, hào quang biến mất giữa trán bức tượng không hề xuất hiện bất kì thứ gì khác.

“Hô…Xong”.

Diệp Thiên biết mình không phải thất bại mà là có nguyên do nên hài lòng vươn vai thư giãn gân cốt.

“Thành công sao?”.

Vân Long từ xa đi đến hỏi.

“Ừm… bên trong tượng có máu của ngươi nên ngươi và nó sẽ sinh ra một liên kết, sau này người nào đến trước nó bái lạy ngươi sẽ biết và lúc đó ngươi sẽ thu được tín ngưỡng chi lực”.

“Ngoài ra vẫn còn một vài cách sử dụng nhưng phải đợi ngươi có tín ngưỡng chi lực đủ nhiều đã”.

Diệp Thiên giải thích.

“Vậy tạm thời cứ như thế, ta sẽ cho người đặt nó trong vương thành”.

Vân Long hiểu rõ lời Diệp Thiên nói, ra lệnh cho thuộc hạ làm việc.

“Đã có tin chính xác thú triều sẽ xuất hiện trong 2-3 ngày tới, đến lúc đó ngươi có ra trận không?”.

Vân Long hỏi Diệp Thiên.

Tu vi Diệp Thiên đối với tình huống này khá thập nhưng hắn biết chiến lực của Diệp Thiên khủng bố đến mức nào, nên nếu Diệp Thiên muốn ra trận hắn cũng không phản đối, vừa có thể rèn luyện cho Diệp Thiên vừa có thể tăng thêm uy danh cho Vân gia hắn vì có một kì tài yêu nghiệt đến thế.

“Làm sao lại không”.

Diệp Thiên cười đáp.

Thú triều nơi mà huyền thú nhiều như sao trên trời, mặc dù số lượng hắn chém giết có giới hạn nhưng cũng là một con số EXP khổng lồ có thể nhanh chóng hỗ trợ hắn tăng cao tu vi, vừa có thể sử dụng kinh nghiệm chiến đấu có sẵn để nâng cao bản thân, hơn nữa trong lúc giết huyền thú nếu may mắn hắn có thể thu thập được một ít tài liệu tốt để luyện khí.

“Nhưng ta sẽ dùng chân thân để ra trận”.

Diệp Thiên thêm một câu.

Mặc dù cuộc chiến của 4 đại gia tộc đã làm sự chú ý của người trong vương thành sang hướng khác nhưng dị tượng lúc Vân Ngọc vẫn là một bí ẩn được nhiều kẻ chú ý, lần này nếu một thiên tài nhỏ tuổi như hắn có thể làm những kẻ đó chú ý thì sẽ giúp Vân Ngọc rất nhiều phiền phức.

“Không sao cả, đó là quyết định của ngươi thôi”.

“Nhưng ta có một vài thắc mắc muốn ngươi nói cho ta biết”.

Vân Long bỗng nghiêm túc nhìn Diệp Thiên nói.

“Chuyên gì?”.

Diệp Thiên cũng bỏ đi tiếu ý nghiêm túc nói.

“Rốt cuộc là người nào để ngươi phải hết mực giúp đỡ Vân gia ta?”.

Vân Long hỏi.

“Hửm? sao ngươi không hỏi là tại sao ta phải làm như thế? Mà lại nhận định rằng có người khác?”.

Diệp Thiên khó hiểu hỏi.

“Là vì tính cách của ngươi”.

“Tính cách của ta?”.

Diệp Thiên nghe được đáp án lại càng khó hiểu hơn.

“Theo như tình báo mà ta có được từ lúc Dương Tiêu cứu ngươi trở về đến nay thì ta hoàn toàn chắc chắn rằng ngươi là một kẻ lười biếng, ham chơi, ngươi từng nói với ta ngươi tu luyện là vì tiêu dao, phần lớn chắc cũng là phục vụ cho tính cách của ngươi vì nếu ngươi không mạnh hơn kẻ khác ngươi sẽ chẳng thể dạo chơi khắp thế gian này được”.

“Chính vì tính ham chơi nên trong tình báo ta thấy một vài hành động không có ý nghĩa của ngươi như hỗ trợ Dương Phượng Vũ thua Lý Hạo, giúp muội muội nàng luyện đan chẳng hạn, ta nghĩ lúc đó ngươi cảm thấy thú vị nên mới giúp các nàng nhỉ?”.

“Chính vì tính lười biếng nên chỉ trong thời gian đầu là ngươi chịu ra ngoài tìm hiểu thông tin còn sau này ngươi chỉ thích ở trong nhà lười biếng chỉ chịu hoạt động nếu có việc mà thôi”.

“Chính vì tính cách của ngươi nên ta đoán chắc chắn có người sau lưng yêu cầu ngươi hỗ trợ Vân gia ta hết mực như thế nếu không chỉ vì Ngọc nhi là đệ tử của ngươi thì ta không nghĩ ngươi sẽ ra tay hết mực như thế: Đậu thần, Trái ác quỷ, công pháp cao thâm, mỗi thứ đều kì trân mà ta chưa từng nghe mà công dụng lại khủng bố đến như thế, ngươi sẽ không nói với ta rằng ngươi đưa nhầm?”.

Vân Long chậm rãi nói ra suy đoán của mình.

“Bóp bóp bóp… chỉ nhìn tình báo mà có thể phân tích chi tiết đến như thể ngươi là bản thân ta vậy, xem ra ta còn phải học hỏi nhiều lắm”.

Diệp Thiên im lặng nghe Vân Long nói hết thì cười vui vẻ vỗ tay.

“Đúng như ngươi nói ta là một kẻ lười biếng ham chơi nếu không phải sư phụ nói ta và các ngươi có duyên cần phải hỗ trợ các ngươi hết lòng thì ta đã đem Vân Ngọc dạo chơi thiên hạ rồi”.

Diệp Thiên nửa thật nửa giả nói ra.

Hắn thật không ngờ Vân Long lại phân tích chi tiết đến ghê gớm như thế, cả việc hắn bị hệ thống buộc làm nhiệm vụ cũng nhìn ra.