Chương 10: Tiền công hậu giáp

Tròng mắt màu lam, mái tọc bạc ngắn rủ xuống đến bả vai, mặc quần ngắn, thân trên mặc áo jacket đen!

Để lộ chiếc rốn nhỏ thanh tú của mình, cao hơn Chung Ánh Tuyết nửa cái đầu, hai chân thẳng tắp giống như là nhân vật bên trong manga.

Cả hai đi đến đâu đều thu hút ánh nhìn của mọi người.

Chung Ánh Tuyết: "Sao rồi? Tiểu Dao? Tìm được chưa?"

Hạ Dao lắc đầu, không ngừng tìm kiếm bốn phương!

Ánh mắt của Chung Ánh Tuyết sáng lên: "Nơi đó có nhiều người, chúng ta tới đó thử xem!"

Hai mắt của Hạ Dao sáng lên, kéo Chung Ánh Tuyết vượt qua đám người.

Kết quả liền thấy một gã đầu trọc đang bổ gạch.

Giang Nam ngẩng đầu nhìn lên, mặt liền lập tức trắng!

Lúc này liền muốn thuấn di chạy trốn!

"Rốt cuộc cũng bắt được ngươi rồi! Ngươi chạy đi đâu?"

Nói xong bay nhào một cái!

Trực tiếp xông lên quầy hàng, kẹp cổ Giang Nam!

Giang Nam: ? ? ?

Hai mắt trợn trắng!

[Giá trị oán hận đến từ Hạ Dao + 1000!]

"Ngươi cái đồ gian thương lòng dạ hiểm độc! Ta đã đi tìm ngươi nửa năm!"

"Hai cái quần ngươi bán cho ta kia, tất cả đều phai màu!"

Giang Nam lập tức đổ mồ hôi lạnh, mặt mũi tràn đầy chột dạ: "Nói bậy, làm sao ngươi biết quần phai màu?"

Hạ Dao hận đến hàm răng ngứa ngáy!

Nàng sao lại không biết?

Sau khi mặc một ngày trở về nhà, Hạ Dao đang định tắm rửa một phen!

Kết quả đi đến phòng tắm liền phát hiện ra, làn da của chính mình bị quần lót phai màu nhuộm đen!

Chung Ánh Tuyết lúc ấy liền cười ôm bụng!

Cũng không biết dùng thuốc màu gì!

Hạ Dao phải rửa một tuần mới hết, còn không dám chà mạnh!

Nhất định là một cơn ác mộng cả đời cũng không thể quên!

Chuyện này làm sao có thể nói ra?

Quả thực mắc cỡ chết người ta rồi!

Từ khi xảy ra chuyện này, Hạ Dao phát thệ nhất định phải báo thù!

Nửa năm này đi tìm kiếm ở các chợ đêm lớn mấy lần!

Cũng gặp được Giang Nam hai lần, thế nhưng đều bị hắn chạy thoát!

Lần này dù thế nào cũng không thể bỏ qua!

Hạ Dao đỏ mặt hung ác nói: "Ai cần ngươi lo? Hừ hừ! Nhanh bồi thường cho ta!"

Đám người trực tiếp nổ tung!

"Mẹ nó! Đây là tình huống gì?"

"Chủ tiệm đầu trọc này gian manh như vậy sao?"

"Hai vị đại mỹ nữ là tới tìm hắn? Còn bị mỹ nữ khóa cổ? Ta cũng muốn được như thế!"

"Chậc chậc chậc! Quần lót phai màu? Gian thương! Nên như vậy!"

"Thật hâm mộ, ta cũng muốn làm gian thương!"

Giang Nam vốn dĩ còn muốn thuấn di chạy trốn!

Nhưng bây giờ?

Hai người dính chặt vào nhau, đều sắp bị siết không thở được, còn chạy cái rắm à!

Nhưng Chung Ánh Tuyết lại bưng bít cái miệng nhỏ nhắn, ngơ ngác đứng ở một bên, mặt mũi tràn đầy ngạc nhiên nhìn qua Giang Nam!

Nước mắt đã sớm thấm ướt hốc mắt.

"Giang Nam? Là ngươi sao?"

Giang Nam không khỏi sững sờ khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.

Vừa rồi hắn đề phòng Hạ Dao, căn bản không chú ý tới sự tồn tại của Chung Ánh Tuyết!

Không khỏi ngẩng đầu nhìn cô gái mặc váy trước mặt.

"Tiểu, tiểu Ánh Tuyết?"

Trong lòng đột nhiên bị kinh hỉ to lớn lấp đầy!

Không đợi hắn nói chuyện, Chung Ánh Tuyết cũng không để ý nhiều như vậy.

Cả người xông lên kéo Giang Nam.

Trong nháy mắt trong lỗ mũi của Giang Nam đều là mùi thơm!

Đụng phải bộ ngực đầy đặn!

Mọi người bùng nổ ngay lập tức!

Con mẹ nó!

Cái quái gì đây!

Tiền công hậu giáp?

Có thể đừng hung ác như vậy không?

Còn có thiên lý hay không?

Vào giờ phút này, Giang Nam đối mặt với tình huống hai mặt giáp công, quả thực có chút không gánh được!

"Tiểu, tiểu Ánh Tuyết!"

"Ta, ta thở không nổi!"

Giang Nam giãy dụa một trận, bị ôm đến ngạt thở, thật là ngột ngạt!

Nhưng cảm giác thật sự rất tuyệt!

(๑¯ω¯๑)

Chung Ánh Tuyết lúc này mới ý thức được không ổn, vội vàng buông ra, khuôn mặt đỏ bừng.

Lau bụi gạch trên đầu cho Giang Nam.

Hạ Dao cũng ngây ngốc một chút, Tuyết Tuyết làm sao cũng xông tới?

Là muốn giúp ta báo thù sao?

"Tiểu Dao, mau buông Giang Nam ra!"

Hạ Dao: ? ? ?

Ngay sau đó điên cuồng lắc đầu!

Ta thật vất vả bắt được đấy!

Buông ra hắn trốn thoát thì làm sao bây giờ!

Chung Ánh Tuyết đầy mắt bất đắc dĩ, cười khổ nói: "Đây là Giang Nam, chính là bằng hữu của ta ở trại mô côi mà ta từng nói!"

Hạ Dao đầy mắt kinh ngạc?

Không phải chứ?

Có thể đừng trùng hợp như vậy không?

Hai người bọn họ vậy mà đã sớm nhận biết?

Hơn nữa còn là vào thời điểm ở trại mô côi?

Thanh mai trúc mã?

Hạ Dao mặt mũi tràn đầy hung hăng: "Vậy thì ta sẽ buông ra, nhưng không cho ngươi chạy!"

Giang Nam vào giờ phút này cũng là ngây ngốc rất lâu, nhìn Chung Ánh Tuyết trước mắt!

Lờ mờ có thể nhìn ra một chút bộ dáng khi trước!

Chung Ánh Tuyết lau nước mắt trên khóe mắt: "Làm sao lại cạo đầu? Còn bày hàng vỉa hè đập gạch ở chỗ này "

Giang Nam gãi gãi đầu cười nói: "Mùa hè nóng liền dứt khoát cạo sạch, đỡ phải cắt tóc, tiết kiệm tiền!"

"Về phần đập gạch, ta cho rằng làm như vậy sẽ có thể buôn bán tốt hơn!"