Chương 31: Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch)

Bọn họ lại đi nghi ngờ một tiểu thư nhà giàu, bọn họ xứng sao?

Mà rõ ràng gia đình Trương Giai Giai có tiền như vậy, lại còn có thể trải qua cuộc sống mộc mạc như thế. Nghĩ như vậy, ánh mắt mỗi người nhìn về phía cô đều mang theo vẻ nể phục sát đất.

Trương Giai Giai kích động đến nỗi sắp rơi nước mắt.

Trong thời gian bốn năm đại học, mọi người xung quanh đều biết điều kiện gia đình cô không tốt.

Thường xuyên sẽ có người dùng ngôn ngữ hoặc ánh mắt biểu đạt sự khinh miệt đối với cô. Còn có một số người luôn dùng ánh mắt thương hại nhìn cô, giống như mình rất cao thượng, thực chất lại càng khiến cô tổn thương hơn.

Cô vẫn cắn răng chịu đựng, càng học hành chăm chỉ hơn, chỉ để một ngày có thể thay đổi vận mệnh của mình, để cho người khác coi trọng mình.

Thì ra có tiền, thì ra trở thành người đẳng cấp, thì ra cảm giác được người hâm mộ lại sung sướng đến vậy!

Cho nên, khi Trương Dịch nói dối cô là tiểu thư nhà giàu, cô cũng không vạch trần lời nói dối trắng trợn này của anh trai, mà chỉ yên lặng thừa nhận chuyện này.

Trương Dịch nhìn về phía Lâm Phong, nhớ tới bộ dạng hắn vừa dây dưa với Trương Giai Giai, nhất thời khóe miệng hơi nhếch lên một chút.

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn từng bước một đi về phía Lâm Phong.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lâm Phong, dường như muốn nhìn xem tên phú nhị đại này sẽ có kết cục như thế nào.

Sắc mặt Lâm Phong cũng trắng bệch, căng thẳng nuốt nước miếng.

Vừa nghĩ đến chuyện một phú nhị đại nhỏ bé như mình lại không biết tự lượng sức đi tán tỉnh đại tiểu thư nhà người ta, hắn hoảng sợ muốn chết.

Trương Dịch đi tới trước mặt Lâm Phong, từ trên cao nhìn xuống hắn bằng ánh mắt trịch thượng. Dù không nói lời nào cũng đã tạo thành áp lực cực lớn cho hắn ta.

Lâm Phong kiên trì nói: "Anh, mấy lời vừa rồi đều là hiểu lầm thôi. Em đang theo đuổi Giai Giai đấy!"

Trương Dịch nghe được lời này, bỗng nhiên khinh thường "xùy" một tiếng.

“Ha ha, cậu muốn theo đuổi em gái tôi? Cậu xứng sao?”

Một câu "cậu xứng sao?" đã khiến Lâm Phong xấu hổ đỏ ửng mặt mày, nhưng không có dũng khí phản bác.

Trước mặt Trương Dịch, hắn ta hoàn toàn là một kẻ nghèo hèn.

“Chàng trai trẻ, theo đuổi con gái không có gì sai, nhưng đáng sợ nhất chính là không rõ mình có mấy cân mấy lượng!”

“Cho nên tốt nhất cậu vẫn nên từ bỏ đi! Với điều kiện của cậu, không hề xứng với em gái tôi!”

Trương Dịch xoa xoa chiếc đồng hồ trị giá mấy ngàn vạn của mình, cảnh tượng này đương nhiên được mọi người nhìn thấy.

“Ôi, đồng hồ đẹp quá! Có ai biết cái này không?”

“Cái đồng hồ kia ít nhất cũng phải năm sáu chục vạn ấy chứ! Giàu thật đấy!”

“Cậu không biết gì thật à? Không hiểu thì câm miệng đi! Năm sáu trăm ngàn cái gì cơ? Năm sáu trăm ngàn cũng không mua nổi cái dây đeo của nó đấy! Đó là Vacheron Constantin Caristai! Có giá năm triệu đô Mỹ, tương đương với ba bốn mươi triệu tệ!”

“Hả? Một chiếc đồng hồ có thể đáng giá như vậy thật luôn hả? Vậy không phải bằng cả một căn hộ ở trung tâm thành phố sao?”

“Aiz, thế giới của kẻ có tiền, cậu không hiểu được đâu, nói với cậu cũng vô ích.”

Nếu muốn hỏi hiện tại toàn trường ai là người xấu hổ nhất, không hề nghi ngờ chính là Lâm Phong.

Bây giờ hắn làm sao còn là phú nhị đại diễu võ dương oai trong trường như lúc trước được nữa? Rõ ràng biến thành một tên ăn mày tự ti thương hại, hèn mọn đến tận xương tủy.

Trương Dịch cũng không nhìn hắn, thản nhiên nói: "Ra giá đi! Sau này không được quấy rầy em gái tôi nữa!"

Câu nói này chọc cười không ít người.

Đây là lời thoại kinh điển trong phim thần tượng, thường là cách ba mẹ quyền lực của nam chính muốn đuổi nữ chính đi, điều này tượng trưng cho sự sỉ nhục nữ chính. Không ngờ Trương Dịch lại dùng nó với Lâm Phong.

Lâm Phong xấu hổ vô cùng, là một người đàn ông làm sao dám mở miệng chào giá được?

Hắn chỉ có thể cúi đầu nói: "Thật sự xin lỗi anh! Từ nay về sau em tuyệt đối không bao giờ quấy rầy tiểu thư Trương nữa! Rất xin lỗi, rất xin lỗi!”

Hắn luôn miệng xin lỗi, sau đó cúi đầu vội vàng chạy mất.

Phía sau truyền đến một tràng tiếng cười nhạo, khiến cho Lâm Phong càng chạy nhanh hơn.

Trương Dịch nhìn bóng lưng buồn cười của hắn ta, chỉ cười khinh miệt một cái rồi bước trở lại xe.

"Đi thôi, đi mua sắm!"

Trương Dịch tự mình mở cửa xe cho Trương Giai Giai, thản nhiên nói.

Những lời này đối với các nữ sinh xung quanh lần nữa tạo thành lực sát thương cực lớn!

Họ cũng muốn có một người anh trai giàu có dẫn họ đi mua sắm khắp nơi!

Lúc này Trương Giai Giai vô cùng vui vẻ, nhưng vẫn không quên tao nhã lên xe.

Trương Dịch khởi động xe, nghênh ngang rời đi trong ánh mắt hâm mộ của một đám học sinh.

Trương Giai Giai ngồi ở ghế lái phụ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đọng lại nỗi hưng phấn chưa thể tản đi.

Chuyện vừa xảy ra ở cổng trường sung sướng đến mức khiến cô cảm thấy nỗi uất ức mà mình phải chịu đựng suốt bốn năm đại học đã biến mất!

Cô tò mò đánh giá nội thất bên trong chiếc Pagani, hưng phấn hỏi Trương Dịch nói: "Anh, anh lấy đâu ra chiếc xe này thế? Đẹp quá! Em thấy mọi người nói nó giá năm mươi triệu, là thật sao?”