Chương 28: Khởi Nghiệp Gánh Vác Tập Đoàn Trăm Tỷ (Bản Dịch)

Nói với người khác mình đã được thấy Pagani Zonda, còn có ảnh chụp của nó, vậy là lại có thêm một chuyện đáng để khoe khoang rồi!

Trước cổng đại học Hải Phong, chiếc xe thể thao của Trương Dịch đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Ngay cả những sinh viên đến từ một trong những trường đại học tốt nhất cả nước mà nói, Pagani Zonda vẫn là một sự tồn tại đáng ngưỡng mộ!

Trương Dịch ngồi trong xe, mở nhạc trên dàn âm thanh ô tô cao cấp trị giá ba triệu, sau đó thoải mái nằm trên ghế chờ em gái tới.

Thưởng thức âm nhạc kiểu này thậm chí còn thú vị hơn xem một buổi hòa nhạc ở hàng ghế đầu! Loại âm hưởng cao cấp này xuyên thấu màng nhĩ rồi xâm nhập vào tận linh hồn, nếu chưa từng dùng qua chắc chắn không cách nào hiểu được cảm giác này.

Đó là lý do tại sao một số người đam mê âm nhạc sẵn sàng chi hàng ngàn đô la để mua tai nghe và âm thanh chuyên nghiệp. Tiền bạc đổi lấy hưởng thụ âm nhạc, là chuyện người nghèo muôn đời không thể hiểu được.

Không lâu sau, Trương Giai Giai đã đi tới cổng.

Cô mặc một chiếc áo phông trắng bình thường, phía dưới phối với quần jean và một đôi giày đế bằng, nhìn qua vô cùng mộc mạc.

Nhưng vẻ ngoài của Trương Giai Giai cũng rất xinh, là kiểu thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết tự nhiên. Mặc dù bình thường rất ít khi diện đồ, cũng không mặc quần áo gợi cảm hay mua túi xách hàng hiệu giống những cô gái khác. Nhưng vẻ đẹp giản dị thanh lịch này cũng đủ để khiến người ta rung rinh.

Bên trong thì đầy tri thức, đây chính là nói đến thiếu nữ có vẻ đẹp trí tuệ như Trương Giai Giai.

Vừa ra khỏi cổng trường, cô đã nhìn thấy một đám đông vây quanh bãi đậu xe, cô vẫn đang thắc mắc rốt cuộc là đang xảy xa chuyện gì?

Trương Giai Giai nhìn xung quanh, vẫn không thấy vị trí của anh trai mình đâu.

“Anh ấy tự đi xe hay đi xe buýt tới nhỉ?”

Trương Giai Giai chớp chớp mắt, dứt khoát lấy điện thoại ra bấm số điện thoại của Trương Dịch.

“Này, anh! Em tới cổng rồi, anh đâu?”

“Anh á? Ừm, chắc em cũng nhìn thấy một đống người đang vây quanh trước cổng rồi chứ! Anh ở trong đó đó, em lại đây đi!”

Trương Giai Giai ngẩng đầu xác nhận vị trí có rất nhiều người vây quanh, "À rồi, em tới ngay đây!”

Cô cúp điện thoại rồi đi về hướng đó.

Đúng lúc này, bên cạnh bỗng nhiên có một nam sinh gọi cô lại: "Trương Giai Giai, trùng hợp quá, cậu cũng muốn ra ngoài sao?"

Trương Giai Giai quay đầu lại, liền nhìn thấy một chàng trai với mái tóc chia ngôi ba phần bảy, trên tai thì xỏ khuyên, vẻ mặt tươi cười chào hỏi với mình.

Hắn ta là bạn học cùng lớp của Trương Giai Giai, tên là Lâm Phong, cũng là một phú nhị đại có chút danh tiếng.

Lúc Trương Giai Giai mới nhập học, hắn đã theo đuổi Trương Giai Giai rất lâu. Đáng tiếc Trương Giai Giai lại chỉ muốn tập trung vào việc học, căn bản không có tâm tư yêu đương, cho nên vẫn luôn thờ ơ với hắn.

Lâm Phong nhìn thấy Trương Giai Giai thì rất mừng, hôm nay hắn vốn đang gọi mấy anh em ra ngoài chơi, bởi vì sắp tốt nghiệp, bọn họ đều thích ăn chơi khắp nơi trong mấy tháng cuối cùng này.

Vừa rồi hắn còn buồn bực không biết có cô gái nào đi cùng hay không, vừa hay ra khỏi cửa đã gặp được Trương Giai Giai, người mà hồi trước hắn không theo đuổi được!

Khi sắp tốt nghiệp, Lâm Phong muốn hoàn thành giấc mộng vẫn chưa trọn vẹn thời đại học.

Hắn mỉm cười đi tới, dùng giọng điệu mà bản thân tự cho là tao nhã, nói: "Hôm nay cậu không ở thư viện đọc sách à? Muốn ra ngoài mua đồ sao?"

Trương Giai Giai rất không thích loại phú nhị đại lưu manh như Lâm Phong, nhưng cũng không thể đuổi người đang tươi cười kia đi, chỉ gật đầu: "Ừ, tôi định ra ngoài với anh trai.”

Bước chân cô vẫn không dừng lại, đơn giản đáp lại một câu, muốn nhanh chóng rời đi.

Nhưng không ngờ hôm nay Lâm Phong đã hạ quyết tâm, muốn kéo gần quan hệ với cô, tốt nhất phải thừa dịp trước khi tốt nghiệp, tán đổ được cô thì càng tốt!

Thế là, mấy anh em phía sau thấy thế liền nở một nụ cười đã hiểu, cũng cợt nhả đi theo sau.

“Vừa hay, buổi chiều bọn tôi cũng định ra ngoài hát karaoke. Giai Giai, đi với bọn tôi đi!”

Trương Giai Giai nhíu mày: "Không cần, mấy cậu tự đi đi! Tôi còn phải đi cùng anh tôi nữa!”

Giọng điệu Lâm Phong bắt đầu nóng nảy: "Aiz, dù sao tôi cũng đã theo đuổi cậu cả thời đại học rồi. Tuy không thành nhưng hôm nay tôi có lòng mời cậu đi hát, nể mặt tôi một chút được không? Dù sao cũng là bạn cùng lớp, còn sắp tốt nghiệp đại học rồi, cho tôi chút mặt mũi cũng không được sao?"

Mấy người đứng sau cũng nháo nhào ủng hộ: “Đúng rồi đấy! Trương Giai Giai, chúng ta cùng ra ngoài hát một bài đi, đi thôi đi thôi!"

“Hồi trước anh Phong thích cậu như vậy, ít nhất cũng phải nể mặt nhau một chút chứ. Đều cùng trường cả mà!”

“Đi thôi, chị dâu! Bạn cùng lớp một thời ơi!”

Trương Giai Giai nghe thấy vậy liền đỏ ửng mặt mày, "Mấy cậu đừng có gọi bậy! Ai là chị dâu của mấy cậu chứ!”

Nhìn thấy bộ dạng xấu hổ và phẫn nộ của Trương Giai Giai, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả táo vừa chín, đôi lông mày mỏng nhíu lại, hết sức đáng yêu, Lâm Phong cũng mừng rỡ trong lòng.

Không sợ cô ấy thờ ơ, chỉ sợ không có phản ứng lại thôi!