Trương Dịch chậm rãi mở mắt, có một mùi thơm đặc biệt từ từ truyền vào trong mũi của hắn.
“Đây là......”
Trương Dịch mở to hai mắt, đây là thứ gì vậy?
Y Y đỏ mặt nói: "Đây là phương pháp mát xa kiểu Pháp, có thể giúp người ta giảm bớt áp lực, nâng cao tinh thần tỉnh táo.”
Trương Dịch hít sâu một hơi, sau đó vừa lòng xụi lơ trên sô pha.
Hắn vừa hưởng thụ sự hầu hạ của các cô, vừa trò chuyện cùng bọn họ.
“Nặc Nặc, Y Y, ở tuổi này các em nên học đại học mới đúng! Sao lại tới nơi này làm hầu gái chứ?”
Trương Dịch cũng có chút tò mò, hai nữ hầu này nhìn rất trẻ tuổi xinh đẹp, nếu như đi học khẳng định cũng là hoa khôi tại trường đại học. Vì sao không đi học, ngược lại còn làm hầu gái?
Nghe được Trương Dịch nhắc đến vấn đề này, trên mặt hai nữ hầu có chút ảm đạm.
Chị Nặc Nặc trả lời: "Chủ nhân, hai chị em chúng em thật ra là trẻ mồ côi, sau khi học xong trung học cơ sở thì không tiếp tục học nữa.”
"Là Tô tiểu thư gọi chúng em tới, nói chỉ cần hầu hạ ngài thật tốt, sẽ bao ăn bao ở cho chúng em, còn trả tiền lương rất cao cho chúng em nữa.”
Trong mắt cô ấy lộ ra tia hy vọng, có thể thấy được cô ấy rất quý trọng công việc này.
Trương Dịch nghe vậy trong lòng thở dài, giáo dục bắt buộc là miễn phí, nhưng sau trung học phổ thông thì cần thu học phí. Huống chi các cô ấy là cô nhi, còn phải đi làm nuôi sống chính mình, căn bản không có thời gian học tập.
Hắn đưa tay xoa đầu Nặc Nặc: "Về sau cứ làm việc thật tốt ở đây, tôi sẽ không bạc đãi các em.”
Nặc Nặc ngọt ngào nở nụ cười với Trương Dịch: "Đúng vậy, chủ nhân! Nặc Nặc nhất định sẽ phục vụ ngài thật tốt!”
Y Y phía sau cũng vội vàng nói: "Còn em nữa, chủ nhân, Y Y cũng sẽ hầu hạ ngài thật tốt!”
Nặc Nặc làm chị gái đương nhiên sẽ hiểu chuyện hơn một chút. Cô ấy âm thầm nhìn thoáng qua Trương Dịch, bặm môi nói: “Chỉ cần chủ nhân dặn dò, dù là việc gì thì chúng em cũng sẽ giúp ngài thoả mãn.
Đãi ngộ ở trang viên Hemingway cao một cách khủng khiếp, mỗi tháng bọn họ nhận ba vạn tiền lương, tương đương với tiền lương của thành phần tri thức cao cấp.
Hai người bọn họ một không có bằng cấp, hai không có mạng lưới quan hệ, có thể giành được công việc thế này ở thành phố Thiên Hải nên rất quý trọng.
Nặc Nặc cũng hiểu được ý nghĩa của việc trở thành một người hầu gái. Bởi vì thành phố Thiên Hải rất nhiều phú hào nuôi dưỡng nữ hầu trong nhà, ban ngày làm việc, buổi tối làm cái kia.
Cho dù là như vậy, cũng có rất nhiều cô gái tranh nhau đi làm!
Mới đầu các cô còn tưởng rằng chủ thuê là một ông già bụng phệ, trong lòng còn khẩn trương hồi lâu.
Nhưng ai biết, lại là một vị công tử trẻ tuổi anh tuấn!
Nếu như là Trương Dịch, các cô cũng có thể tiếp nhận yêu cầu quá đáng.
Trương Dịch nhìn Nặc Nặc vẻ mặt ngượng ngùng, sau khi cô nói ra những lời kia, mặt đã đỏ đến tận cổ.
Thịt đưa đến bên miệng, ăn, hay là không ăn? Đó là một vấn đề.
Trương Dịch do dự trong chốc lát, quyết định trước tiên không động đến các cô ấy.
Bởi vì nếu hắn động vào cặp song sinh này, cảm giác kia giống như kiểu ăn bánh trả tiền.
Hắn đã xuất thân trăm tỷ rồi, còn cần phải làm như vậy sao? Cũng không nên mất mặt như vậy.
Dù muốn phụ nữ, tuỳ tiện đến hộp đêm rải tiền sẽ có một đống phụ nữ nhào lên người hắn.
Nếu hai người hầu gái này là muốn hầu hạ mình, vậy cứ giữ lại đi! Ăn hay không ăn sau hãy nói.
Vì thế hắn nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Ừ, vậy các em cứ ấn huyệt cho tôi đi, hôm nay bận rộn cả ngày, chân mỏi nhừ rồi.”
Nặc Nặc kinh ngạc ngẩng đầu, Trương Dịch bình thản nằm xuống, tựa hồ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của cô ấy.
Nhưng không thể như thế được, bởi vì chỉ cần là đàn ông, đều nghe hiểu được ý tứ trong lời nói của cô ta.
Giải thích duy nhất chính là, Trương Dịch sẽ không vì phát lương mà lợi dụng bọn họ.
Nặc Nặc và Y Y liếc nhau, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Trương Dịch càng nhu hòa.
Sau khi mát xa xong, Trương Dịch bảo hai người hầu gái lui ra trước.
“Tuân lệnh, chủ nhân. Ngài có gì cần dặn dò chỉ cần dùng điện thoại ở đầu giường gọi cho chúng tôi là được, chúng tôi sẽ tới bất cứ lúc nào!” Nặc Nặc và Y Y lễ phép nói.
Trương Dịch liếc qua đầu giường, có một chiếc điện thoại để bàn kiểu cổ màu vàng đang được đặt ở đó.
Lúc đầu hắn còn thắc mắc, bây giờ mọi người đều đã dùng điện thoại di động, tại sao trong phòng hắn lại có điện thoại để bàn?
Giờ hắn mới hiểu, thì ra cái này dùng để liên lạc với người hầu trong nhà.
“Ừ, tôi biết rồi.”
Trương Dịch phất tay một cái, hai người hầu gái đáng yêu lập tức rời khỏi phòng.
Trương Dịch xỏ dép lê, đi tới trước cửa sổ rồi ngồi xuống. Hắn lấy điện thoại di động ra, điều đầu tiên hắn nghĩ đến trong đầu chính là người nhà của mình.
Gia đình hắn rất bình thường, cha mẹ đều buôn bán nhỏ lẻ ở nông thôn, trong nhà còn có hai chị em gái.
Nhà hắn vẫn luôn nghèo khó, ở nông thôn cũng là gia đình bình thường đến không thể bình thường hơn.