Đôi mắt Hoàng Quốc Việt tối sầm lại, khuôn mặt có chút không được tự nhiên. Hắn lao vào tên chột mắt như để xả giận.
Hoàng Quốc Việt cầm khẩu T-1 xông lên bổ dọc vào người tên chột mắt, rất nhanh, tên chột mắt cầm chày gai đỡ lấy.
Đỡ xong lại vung chày gai phản đòn, đánh vào sườn của Hoàng Quốc Việt, mà lúc này Việt cũng đã kịp bậc nhảy lùi ra xa, sau đó lại áp sát công kích.
Sự linh hoạt của Hoàng Quốc Việt ăn đứt tên chột mắt, nhưng kinh nghiệm giết người của hắn ta thật không thể khinh nhờn.
Trong giây lát đã lựa thời cơ đánh vào chỗ hiểm, buộc Hoàng Quốc Việt phải đỡ lấy.
Bang!
Tay của Hoàng Quốc Việt tê rần rần, hắn lùi lại mấy bước.
“Chết đi.”
Tên mắt chột chạy nhanh đến, vung thêm một chày nữa nhằm kết liễu đối phương.
Thế nhưng Hoàng Quốc Việt lộn nhào qua một bên vung kiếm đánh vào chân của tên chột mắt.
Bịch!
Đầu gối của tên chột mắt khuỵu xuống, nhưng không gây thương tích gì lớn. Cũng bởi vì thế mà hắn càng hung hăng lao đến, không hề sợ thứ vũ khí mà Hoàng Quốc Việt cầm.
Bang!
Tiếng vũ khí va vào nhau. Mà mỗi lần va như vậy, tay của Hoàng Quốc Việt lại tê rần, khó mà thích nghi.
“Đau lắm phải không, hahaha.”
Bất quá Hoàng Quốc Việt mở khoá nòng.
Đoàng!
Viên đạn ghim ở trán tên chột mắt, trên nét mặt của hắn còn giữ nguyên biểu cảm ngạc nhiên. Theo quán tính hắn chạy thêm vài bước rồi mới kịp ngã xuống.
Xem ra võ hồn 3 năm kiếm thuật này cũng không lợi hại lắm. Thực chiến thì thiếu kinh nghiệm. Vừa nãy thật là chủ quan.
Ngẫm xong, Hoàng Quốc Việt bước đi. Lí trí mách bảo hắn rằng giết người như vậy, thì ít ra phải có cảm giác tội lỗi gì đó chứ.
Nhưng không! Hoàng Quốc Việt không hề cảm thấy bất cứ hiện tượng gì. Chỉ là mệnh lệnh từ đại não khiến hắn rầu rĩ mà thôi.
Mà nguyên nhân là do đâu, lẽ nào là do hệ thống can thiệp? Lẽ nào nó đã chi phối cảm xúc của hắn.
Hay là do bản chất Hoàng Quốc Việt máu lạnh, không xem mạng người ra gì?
Hay là do giết người bằng súng, không có cảm giác chân thật?
Hay là do bọn chúng là cướp, nên cái chết của chúng là điều xứng đáng?
Dù gì đi nữa, cái cảm giác cắn rứt lương tâm lúc không thể cứu lấy mấy người của đoàn buôn là thật. Ít ra trong thâm tâm hắn vẫn còn có phần người. Hoàng Quốc Việt tự an ủi bản thân.
Hắn rời khỏi bãi chiến trường, bởi vì nếu ở đây lâu sẽ tự chuốc lấy phiền phức mà thôi. Dọc ngược theo con sông, hắn tìm thấy 2 người đàn ông đang mồi chài lưới.
Sau khi giao tiếp hỏi chuyện, Hoàng Quốc Việt cũng ngộ ra chút thông tin.
Gần đây là thôn Đông Khê thuộc Thành Thanh Châu, Xích Hoa Quốc.
Viện cớ là mất trí nhớ nên hai ngư dân cũng thông cảm cho hắn, không những nghi ngờ mà ngược lại còn thương xót cho hắn.
Khôi ngô tuấn tú như thế này, da trắng như thế này, đôi mắt sáng ngời như thế này, chắc chắn là công tử nhà nào đó. Chỉ là người này mất trí nhớ, chỉ nhớ mỗi tên của mình mà thôi.
Dù gì đi nữa, giúp người cũng không mong lợi lộc gì, là phương châm sống của người Đông Khê. Nếu sau này hắn có khôi phục trí nhớ trở lại, trọng tình trọng nghĩa thì tiếp tế chút lương thực cho thôn Đông Khê là quá đủ rồi.
Hoàng Quốc Việt cũng cảm thán không thôi, thật sự người dân ở đây rất nhẹ dạ cả tin.
Ở trên bờ chờ hai anh em Phó Đô và Phó Đồng giăng lưới, Hoàng Quốc Việt cũng có chút thời gian tìm hiểu hệ thống. Hắn không tin là hệ thống chỉ có nhiêu đó, nhặt hồng bao nhận thưởng.
Nhưng sau khi làm đủ mọi trò, hệ thống cũng không có gì xảy ra. Lâu lâu hai anh em họ Phó ngước lên nhìn Hoàng Quốc Việt, thấy hắn lúc tự nói một mình, lúc lại quơ quơ tay, thì lắc đầu, miệng lẩm bẩm: “đáng thương thay.”
Bỗng lúc này một thiếu niên hớt hãi chạy đến, trên mình dính đầy máu, nước mắt giàn giụa mà hét lớn.
“Anh Đô, Anh Đồng, cứu em, cứu…”
Hoàng Quốc Việt nghe thấy thì quay đầu lại nhìn, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Phó Đô và Phó Đồng thì quăng luôn lưới cá, lội nước chạy lên bờ.
Nhưng khi thiếu niên phát lên tiếng cầu cứu cũng là lúc cậu nằm xuống. Một mũi tên bắn thẳng vào ót, đầu mũi tên lồi ra phía trước.
Hoàng Quốc Việt định lấy súng ra bắn, nhưng lúc này đã bị hai anh em Đô Đồng che mất tầm nhìn.
Hai tên sát nhân thấy Đô Đồng tay không tất sắt đang lao đến, để giải toả thú vui giết chóc, chúng không lấy nỏ ra bắn, thay vào đó rút kiếm ra ứng chiến.
“Lại đây nào thằng vô dụng, để máu của mày rửa kiếm của tao.”
Phó Đô lại gần đã bị một kiếm chém ngang ngực, nhưng rất nhanh hắn đã kịp khom xuống né, đồng thời tung một cước cực nặng vào bụng tên sát nhân khiến hắn bay ra xa.
Đằng này Phó Đồng cũng vậy cũng đánh bay được tên sát nhân còn lại. Hai tên sát nhân này phản xạ cùng một kiểu, không phải kẻ tinh nhuệ trong chiến đấu.
Dẫu vậy, chúng được cái là không sợ giết người, cho nên những cú chém vung ra đều như muốn lấy mạng. Nhưng do thanh kiếm cũng khá nặng cho nên tốc độ chém có phần chậm chạp.
Nhờ sự vượt trội về tốc độ lẫn sức mạnh, sau một lúc giao chiến Phó Đô, Phó Đồng dễ dàng hạ gục hai tên kia, đánh chúng đến nổi không ngồi dậy được.
Đoàng! Đoàng!
Phó Đô, Phó Đồng nhìn Hoàng Quốc Việt với vẻ mặt kinh hãi, không nói nên lời. Hai tên sát nhân này đã bất khả kháng, hà cớ gì lại giết chúng.
Ấy vậy Hoàng Quốc Việt chỉ nhìn họ, thản nhiên nói.
“Không phải chúng đáng chết sao?”
“Nhưng mà….”
Hoàng Quốc Việt lại nạp vào viên đạn, ngắt lời nói.
“Nếu không giết chúng, thì chúng sẽ giết ta. Hoặc tệ hơn là giết thêm nhiều người khác.”
Đoàng!
Một tên sát nhân từ đằng xa đang vác kiếm chạy đến bị đạn bắn thủng ngực, chết ngay tại chỗ.
Phó Đô, Phó Đồng nghe tiếng đạn chói tai, rồi lại nhìn về tên sát nhân đằng xa đã bị giết trong chớp mắt, sự kinh hãi tăng thêm một bậc.
“Cho nên tốt nhất là giết hết chúng đi.”
Đoàng!
Lại một tên sát nhân khác bị bắn chết.
Phó Đô, Phó Đồng bấy giờ trở nên hoảng loạn, quan sát thấy đâu đó, hình như thấy Hoàng Quốc Việt vừa cười nhẹ.
“Hai người còn đứng đó sao? Không báo thù cho cậu bé kia sao? Không muốn đi cứu người hay sao?”
Hai anh em họ Phó đã bị Hoàng Quốc Việt lay động. Trước mắt phải đi cứu người đã.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, vừa mới đây còn thương hại Hoàng Quốc Việt mất trí nhớ, là một người khá thân thiện.
Ấy vậy mà chỉ trong chớp mắt lại thay đổi thái độ đột ngột như vậy?
Vậy hắn là người như thế nào đây?
Với lại cái ám khí gì thế kia, cự li xa như vậy mà chớp mắt một cái lại có thể đoạt mạng người.
Trong đầu hai anh em đều đặt ra vô số câu hỏi, vô tình trong lòng hình thành nên một tia kính sợ.
Nhặt kiếm lẫn nỏ của mấy tên sát nhân lên, 3 người di chuyển nhanh trở về làng.
Mà vài phút trước đây, hệ thống quét hồng bao, phát hiện phía trước có một cái hồng bao. Trùng hợp thay, đó cũng là nơi mà mấy tên sát nhân vừa tới.
Ngọn lửa cháy hừng hực, lan rộng, thiêu rụi những ngôi nhà xập xệ, vốn là nơi cư ngụ của người dân Đông Khê.
Có một nhóm tầm 7 người đang đứng thành tụm xem kịch hay. Tên ở giữa là đại ca, nhìn rất bợm trợn, người gồ ghề, mang một thanh đại đao to tướng.
Xung quanh lẻ tẻ trong thôn còn có nhiều tên sát nhân khác, chúng đang bê vác tài sản, hoặc đang chém giết người.
Trên mặt đất, dưới ngọn lửa lớn, là xác của những người dân vô tội. Già có, đàn ông có, phụ nữ có, trẻ con có.
Nếu suy xét cả thôn, thì chỉ còn một nhóm phụ nữ trẻ mà thôi. Họ bị đám sát nhân bắt làm nô lệ tình dục hoặc đem đi bán. Trinh nữ thì không nói vì chúng sẽ giữ để bán cho được giá. Còn nếu không phải trinh nữ, thì đêm đó chắc chắn là địa ngục.
“Ban ngày ban mặt má chúng nó lại dám ngang nhiên cướp phá.” Phó Đô tức giận quát.
Nằm sau một gò đất cách xa nhóm người đang đứng tầm 200 mét. Tràn cảnh thôn Đông Khê đều khắc sâu vào trong khoé mắt.
Phó Đồng lúc này không nghĩ đến nữa, hắn lấy nỏ đứng lên, nhắm vào đám người mà bắn.
Hoàng Quốc Việt thấy Phó Đồng quá lỗ mãn, liền dùng súng đánh vào khuỷu chân của hắn, khiến hắn khuỵu gối xuống.
Nhưng đã không kịp, mũi tên đã được bắn ra, bay về phía đám sát nhân. Nhưng vì khoảng cách khá xa nên mũi tên chưa đến đích đã vô dụng. Điều này thu hút chú ý của đám sát nhân.
Phó Đô kéo Phó Đồng xuống quát.
“Thằng ngốc này, em làm vậy là hại chết chúng ta rồi.”
“Không có thời gian trách mắng đâu, chúng đến kìa.” Hoàng Quốc Việt mở khoá an toàn, bình tĩnh nói.
Vào khoảng khắc này, trái tim của Hoàng Quốc Việt đập liên hồi. Hắn dường như khá kích thích, mặc dù bị lâm vào hoàn cảnh này.
Không nói chi nhiều, địch đến, ta tiếp.
Đoàng!
Đạn bay về phía đám sát nhân đang lao đến. Dường như kỹ nghệ của Hoàng Quốc Việt đã tăng lên một bậc, viên đạn xuyên thủng bụng một tên sát nhân.
Phó Đô, Phó Đồng tuy lúc nãy đã thấy uy lực, nhưng bây giờ nhìn lại, vẫn thấy thứ vũ khí này thật sự khủng khiếp.
Vút!
Vút!
Nỏ bắn ra, nhưng mấy tên sát nhân dễ dàng chặn đỡ.
Đoàng!
Lại một tên sát nhân ngã xuống.
Một tên trong đám sát nha la lên.
“ Là hắn, chính là hắn đã giết Lão Nhị.”
Tên lão đại cầm đại đao lúc này hoảng hồn, hắn cũng phát hiện ra uy lực của thứ vũ khí này. Giờ chỉ còn lại 5 người, lao đầu lên khác nào ngại mình sống lâu. Hắn lệnh cho đàn em xông lên, còn hắn lại chạy về hướng thôn Đông Khê, kêu gọi anh em.
4 tên sát nhân tên này nấp sau lưng tên trước, bước tiến vừa chậm rãi vừa rụt rè. Khiến Hoàng Quốc Việt lẫn hai anh em họ Phó dư ra thời gian rất nhiều.
Tình hình này Hoàng Quốc Việt cũng đã thấy, hắn không bắn nữa, đạn cũng chỉ còn 25 viên mà thôi. Dù vậy, uy lực của nỏ ngay lúc này cũng phát huy tác dụng. 4 tên sát nhân nhanh chóng bị tiêu diệt.
“Mau, mau đổi vị trí khác.”
Hoàng Quốc Việt lại thực hiện chiến lược đánh du kích. Đây là chiếc lược lấy ít địch nhiều rất hiệu quả mà lịch sử đã ghi lại.
Tuy không chuyên về lịch sử, nhưng Hoàng Quốc Việt cũng tư duy nắm bắt một số thông tin thiết yếu, phổ biến.