Hắn vùi đầu ở trên giường, cả người co rút thành một cục, phía trên còn lưu lại một chút mùi của nàng, áo gối đã ướt đẫm, trong chăn không ngừng truyền đến tiếng nghẹn ngào.
Trời đã tảng sáng, sân sau truyền đến tiếng kêu gọi của hai con chim ưng biển, Lâm Xước vén chăn lên, đầu giường đặt một hộp gỗ nhỏ, phía trên điêu khắc hoa văn chạm rỗng. Ngày đó, hắn nhìn rất lâu cũng không nhìn ra là khắc cái gì, nàng còn cười hắn, bây giờ nhìn lại, rõ ràng là hai con sư tử đang giành một hoa tú cầu, khe hở ở giữa còn thấm vết máu của nàng cắt đứt ngón tay ngày đó.
Hắn mở hộp ra, phấn mày và hoa điền nằm lẳng lặng ở bên trong hộp này, hơi thở của nàng vẫn còn loáng thoáng ở trước người, cẩn thận từng li từng tí thay hắn vẽ lông mày, dán hoa điền vào.
Lâm Xước chợt bò xuống từ trên giường, mở hộc tủ ra, móc ra một miếng vải xám thật dầy, gấp mấy bộ quần áo, cũng bỏ hộp bạc vụn hành trang của nàng vào, lại suy nghĩ một chút, cũng nhét cái hộp gỗ và con chó nhỏ bằng tơ lụa ở đầu giường kia vào, bao bọc lại, mặc dù có phồng một chút xíu nhưng cũng không nặng, hắn đặt cái bao lên giường, đẩy cửa chạy ra ngoài.
"Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi?" Vu An nhìn người trước mắt đôi mắt sưng đỏ giống như là con thỏ, nhất định là hắn khóc cả đêm, Lâm Xước kiên định gật đầu.
"Ngươi biết phải đi đâu tìm?"
"Không biết nhưng ta muốn tìm nàng." Hắn ngửa đầu lên, "Ngươi có thể thay ta chăm sóc gà trong nhà, còn có chim ưng biển không?"
"Dĩ nhiên."
"Cám ơn."
"Đi thôi, cùng đến nhà ngươi xua bọn nó tới, thuận tiện, dẫn ngươi cùng đi trấn trên."
Đeo bọc quần áo, thu xếp ổn thỏa gia cầm, Lâm Xước ngồi ở trên xe đẩy, chính quân Vu An nhét bạc vụn cho hắn, "Mọi chuyện tự mình nên cẩn thận."
"Cám ơn." Ánh mắt hắn vẫn là dáng vẻ đỏ ngầu giống như không cẩn thận sẽ sắp vỡ đê.
"Đứa ngốc, lại nói ta còn là người làm mai trên danh nghĩa của các ngươi đấy."
Xe chạy đi khỏi không bao xa, Vu An ngẩng đầu lên, "Sao bọn nó lại đi theo?"
Chỉ thấy hai con chim ưng biển lượn vòng ở giữa không trung, một mạch đi theo không chịu rời đi. Lâm Xước vẫy tay, "Tiểu Quy, trở về, Tiểu Xác, ngoan, trở về." Hắn cong ngón út lên thổi nhẹ, hai con chim ưng biển này lại hiểu lầm ý của hắn, ngược lại bay thấp tới trước người hắn.
Đi một nửa đường rồi, hắn cũng không thể bắt bọn nó bay trở về, Vu An lắc đầu, "Ngươi cứ mang theo đi, dù sao bọn nó bay cao cũng sẽ không trở ngại chuyện gì."
"Nhưng ta không có đồ đút bọn nó ăn."
"Vậy hãy để cho bọn nó tự mình tìm thức ăn. Ngươi muốn đi đâu trước?"
"Ta đi tìm ca ca." Hắn mím môi, Vu An nhíu nhíu mày, "Ngươi muốn đến Tề gia?"
"Ừ."
Lâm Ảnh rất kinh ngạc Lâm Xước sẽ tìm đến hắn, nghe nói hắn muốn mò kim đáy biển tìm người, lắc đầu liên tục, "Điều này sao có thể? Ngươi ngay cả người mang nàng đi là ai, hình dạng thế nào cũng không biết, dù là báo quan cũng sẽ không có người có biện pháp."
Hắn xếp xong quần áo bỏ vào trong ngăn kéo, phủi bụi trên người một cái, "Đại tiểu thư sắp dậy, ta cần phải đi hầu hạ nàng, ngươi cứ ở trong phòng ta, nhiều nhất là ra ngoài trong sân đi một chút, đừng ra khỏi viện có biết hay không? Nếu không xảy ra điều gì không may chính ngươi nhìn mà lo liệu, ta cũng sẽ không giúp ngươi."
Lâm Xước sững sờ gật đầu, hàm răng cắn môi, hắn không tìm được nàng thật sao? Không, dù cho phải đi bao nhiêu đường, dù là đi xin ăn dọc đường, cho dù phải đi khắp chân trời góc biển, hắn cũng nhất định phải tìm được nàng.
Hắn đứng lên đi tới trong viện, ở nhà này đều là tiểu thị, thấy hắn còn tưởng rằng người mới tới, đều bận rộn chuyện của mình, cũng không có người đến hỏi hắn.
"Nhanh, nhanh." Ngoài cửa động thấy rõ một quản sự dáng vẻ người phụ nữ trung niên đi tới, "Tất cả cùng ta đến phòng bếp giúp một tay đi, trang@d#d#l#q#d@bubble buổi trưa hôm nay Khâu đại nhân với Khâu công tử sẽ tới, động tác cũng nhanh nhẹn một chút."
Nàng thấy Lâm Xước đứng yên, không khách khí xách cổ áo hắn lên, "Mới tới nên siêng năng làm việc, còn dám lười biếng, còn không mau đi."
Vài tiểu thị cùng nhau đi tới phía phòng bếp, hắn cũng chỉ đành theo ở phía sau, mới vừa bước vào phòng bếp, hắn lại bị kệ bếp lớn hơn nhà người bình thường gấp mấy lần làm cho sợ hết hồn, còn có một loạt bếp lửa sắp một mình, rất nhiều phụ nữ bưng nồi trong tay, quăng nồi lật xào, thế lửa giống như là sắp đốt tới trên tay, bệ dài ở giữa bày từng đĩa lớn món ăn đã làm xong, có người đang ăn thử từng cái một.
"Tối nay là Khâu đại nhân và Khâu công tử đến Tề gia, rất có thể là tới nói chuyện hôn sự với Đại tiểu thư, cho nên một chút sai lầm cũng không thể xảy ra." Quản gia kia không ngừng nói dong dài, một người phụ nữ cao to vỗ một cái ở trên người nàng, "Này, ngươi nói Khâu đại nhân kia thích ăn cay."
"Không sai."
"Chủ tử Tề gia không ai ăn cay, cho nên," Nàng buông tay ra, "Chúng ta không làm được món ăn cay."
"Bây giờ ngươi nói với ta không làm được món ăn cay." Quản gia kia không ngừng loanh quanh ở tại chỗ, "Hiện tại đi ra quán rượu mua sẵn còn tới kịp không?"
"Còn có một canh giờ, mua được thì đến kịp, có điều món ăn để lâu thì mùi vị khẳng định không ngon."
"Vậy làm sao bây giờ?" Quản gia kia quay đầu lại nhìn về phía một hàng tiểu thị kia, "Có người biết làm món ăn cay hay không?"
Lâm Xước khẽ giương mắt, một tay nắm vạt áo của mình, hắn đương nhiên biết làm nhưng vẫn không dám đứng ra nói mình biết. Quản gia kia lại hỏi một lần, hắn vốn là đứng cẩn thận, đột nhiên thân thể bị người va chạm, hắn bước một bước dài phía trước, quản gia kia vui vẻ nói, "Ngươi biết?"
Hắn đứng vững vàng thân thể, cúi đầu gật một cái.
"Được, nguyên liệu đều ở bên kia, làm một món trước thử xem."
"Ngươi đụng hắn làm gì?" Một tiểu thị hỏi người bên cạnh hắn, người kia lườm hắn, "Ngươi không biết, đó là đệ đệ Lâm Ảnh."
"A, xem ra bản thân hắn làm thông phòng của Đại tiểu thư còn chưa đủ, còn muốn dẫn dụ đệ đệ mình đến. Ta thấy chờ đại tiểu thư cưới Khâu công tử kia, hắn còn làm thế nào."
Bào ngư nhân sâm vi cá bao tử, hắn đều không biết, chân gấu, hắn bị sợ đến lui lại hai bước, Lâm Xước nhìn một vòng tất cả nguyên liệu chính, rốt cuộc chỉ chỉ một đống miếng thịt gà đã cắt gọn, nhỏ giọng nói, "Ta còn cần đậu phụ khô, nấm mèo, nấm hương, bánh quai chèo, rau thơm." Bên cạnh có người đưa ra, hắn nhìn vài loại Lạt Tiêu (ớt) trong đĩa bên cạnh, cầm hoa tiêu và ớt chỉ thiên.
Hắn cầm chén canh lớn bỏ thịt gà vào, bỏ thêm rượu gia vị và muối không ngừng lấy tay bắt đầu cầm xoa nắn. Mỡ heo thoa nồi, lửa đốt mạnh, hành xào thơm, tỏi, ớt, thêm thịt gà xào trộn, lại đổ rượu vàng, lại om nấu một hồi, đổ toàn bộ nguyên liệu phối hợp mới vừa cắt nhỏ vào xào trộn cùng nhau.
Quản gia kia trực tiếp gắp một chút từ trong nồi, ăn một nửa thì phun ra ngoài, Lâm Xước nơm nớp lo sợ nhìn hắn, hai tiểu thị trước đó liếc mắt nhìn nhau, hả hê nhìn hắn.
"Đủ cay, cũng đủ hương, đáng tiếc ta ăn không vô. Ngươi còn có thể làm những món khác không?"
Hắn gật đầu, quản gia kia hài lòng nói, "Vậy thì tốt, một hồi trước khi ăn trưa ngươi làm thêm vài món ăn cay, làm ngon lát nữa khen thưởng."
Khâu La và Tề Linh Châu ngồi chung một chỗ, bên kia là mẫu thân hắn, giờ phút này đang ăn đến đầu đầy mồ hôi, đầy mặt thỏa mãn.
Một món cá chần nước sôi, một món đậu hũ Ma Bà, một món gà nướng vỉ với hạt tiêu mới vừa làm, đều là món ăn gia đình bình thường, ăn quen sơn trân hải vị, đột nhiên ăn được món ăn chính gốc như vậy, khiến Khâu Mạt không nhịn được nhớ tới cuộc sống trước kia, cộng thêm mùi vị mấy món ăn này đúng là ngon vô cùng, nàng hài lòng dùng khăn ướt tiểu thị bên cạnh đưa lên lau miệng, nói với Tề Minh Châu: "Đầu bếp nhà ngươi nấu món ăn đúng là càng ngày càng tốt, đến, gọi đầu bếp làm món ăn này tới, ta tự mình khen thưởng."
Đợi đến khi người bị dẫn tới, vẫn cúi đầu, Lâm Ảnh đứng ở sau lưng Tề Minh Châu sợ run lên, Khâu La liếc thấy ngực hắn đeo tượng gỗ, nghiêng đầu theo dõi hắn, nhìn một lúc lâu.
"Đến, ta thưởng." Khâu Mạt móc ra một thỏi bạc lớn, quản gia kia đứng ở trước người Lâm Xước, nhận lấy thay hắn, nửa quay người lại nói: "Còn không cám ơn đại nhân."
"Cám, cám ơn đại nhân." Hắn lại cúi đầu, đi theo quản gia kia ra khỏi đại sảnh, quản gia kia lấy ra mấy văn tiền, "Ừ, thưởng ngươi, lát nữa mua chút đồ ăn vặt ăn đi."
Hắn nhận lấy, biết thỏi bạc này nhất định là nàng ta cầm, chỉ là nhận tiền đồng, quản gia kia phất phất tay, "Trở về đi."
Lâm Xước trở lại trong phòng Lâm Ảnh, lại vác bọc quần áo lên, Lâm Ảnh vừa vặn từ ngoài cửa đi vào, "Ngươi muốn đi đâu?"
"Ta muốn đi tìm thê chủ của ta."
"Ngươi còn chưa hết hy vọng." Hắn lắc đầu, "Ngươi xem, hôm nay ngươi làm món ăn, chủ tử cũng hài lòng như vậy, 0di33xn0dafnl330fys0doon ngươi có thể ở lại làm thiếp thị cùng với ta, sau này ăn mặc không lo, mỗi tháng đều có tiền tháng, không phải tốt hơn ngươi ra ngoài sống cuộc sống cực khổ?"
Một tay Lâm Xước nắm thật chặt bọc quần áo, "Ta muốn đi tìm thê chủ của ta."
"Ngươi, thôi, cái người mắt toét này, ngươi cứ bướng bỉnh đi." Hắn đi về trong phòng không để ý đến Lâm Xước nữa. Lâm Xước đi ra ngoài, mới ra khỏi viện, một tiểu thị đang chờ hắn ở cửa, "Công tử nhà ta cho mời."
Hắn không hiểu, tiểu thị này kéo hắn đi ngay, hắn đành phải đi theo, đi tới cửa Tề Gia, lại là một cỗ kiệu, tiểu thị này làm tư thế mời hắn đi vào, hắn đi tới trước mặt cỗ kiệu, vừa quay đầu nhìn tiểu thị kia.
Màn kiệu vén lên, một giọng nói truyền tới, "Vào đi."
Lâm Xước có chút tập tễnh lên xe ngựa, thân thể không đứng thẳng được, chỉ đành phải khom người, Khâu La vỗ vỗ vị trí trống không, "Ngồi đi."
Hắn có chút không biết làm sao, Khâu La nhìn hắn, "Ta chỉ là tò mò, sao ngươi lại ở Tề gia, thê chủ ngươi đâu?"
Nhắc tới Mai Sóc, Lâm Xước không nhịn được mũi cay xè, đỏ cả vành mắt nhưng cái gì cũng không nói, chỉ cắn môi.
"Nếu như ta nói cho ngươi biết, ta biết rõ thê chủ ngươi ở đâu, ngươi phải cảm tạ ta thế nào?"
Trong nháy mắt, hắn trợn to mắt, không dám tin nhìn hắn, Khâu La móc ra một cái ống trúc từ dưới ghế ngồi xe ngựa, mở nắp ra, lấy ra một bức hoạ dùng sợi dây buộc lại.
"Chỉ cần ngươi đồng ý, sau khi tìm được nàng, để nàng điêu khắc một bộ bình phong dựa theo bức họa này. Ta sẽ nói cho ngươi biết, nàng ở nơi nào."
"Được."
"Còn nữa, ngươi không thể mở bức họa này ra nhìn."
"Được." Hắn vẫn là gật đầu.
"Vậy thì tốt, muốn tìm được thê chủ nhà ngươi, thì phải đi đến Mai gia Phong thành."
"Đại thiếu."
"Nàng vẫn không chịu ăn cái gì?"
"Khay đều ném ra." Cô gái trang phục hộ vệ thở dài, "Tam Thiếu, nàng ấy vẫn đang không ngừng khắc chữ."
"Khắc chữ?"
"Dạ, ta thấy tay nàng ấy cũng sắp mài hỏng rồi, muốn bảo nàng ấy dừng lại nhưng nàng ấy không chịu nghe."
0 kỳ 0 "Hôm nay nàng ấy chạy trốn mấy lần?"
0 thư 0 "Ba lần, đều bị trói trở lại."
0 võng 0 Mai Kỳ đứng ở cửa phòng, thật lâu, trang ## bubble phát hiện bên trong không có tiếng vang, nàng đẩy cửa phòng ra, Mai Sóc đang nằm nhoài trên một mảnh gỗ dài rộng dùng để làm hoành phi, nhắm hai mắt giống như là đã ngủ, hốc mắt lõm xuống, vẻ mặt tiều tụy.
Nàng nhẹ nhàng kéo lưỡi dao khỏi hổ khẩu (giữa ngón cái và ngón trỏ) nàng ấy, than thở cất đi cây đao mảnh. Mai Sóc giật giật, trong miệng mơ hồ kêu một tiếng gì đó không rõ, nàng không nghe rõ, cúi đầu muốn nghe nữa, lại thấy trên mặt tấm bảng gỗ kia có khắc cùng một chữ rậm rạp chằng chịt, lớn nhỏ không đều, "Xước?" Nàng không hiểu nhướng lông mày lên, đây là ý gì?