Tay bánh chưng của Mai Sóc vẫn còn ở trên đầu hắn, Lâm Xước hơi ngẩng đầu lên, “Nhưng, nhưng...”
“Nhưng cái gì?”
“Làm quan tài không phải để người qua đời yên nghỉ ư? Nhất là, dù cho nhiều nhất có chút xúi quẩy, tại sao lại đắc tội thần Phật chứ?”
Trong lòng Mai Sóc thầm than, làm sao vốn là đồ đần cũng không dễ lừa gạt thế này.
“Vốn là thế, là sẽ không, nhưng mà nhà chúng ta có chút đặc biệt.” Nàng thu tay lại, vẻ cằn nhằn kề vào bên lỗ tai hắn, “Cho nên ta mới chưa từng nói với người ta.”
Hắn tò mò mở lớn mắt, Mai Sóc nói tiếp, “Trần trụi làm quan tài bán đi, thật sự là không kiếm được tiền gì, ngươi biết không? Vật liệu gỗ vừa tìm được tốt nhất, không như vậy thả không bao lâu thì nát vụn, chúng ta cũng phải xin lỗi người ta, ngươi nói chết rồi còn không thể yên ổn có phải hay không?”
Lâm Xước gật đầu, nàng nhếch lên một chút ý cười nhợt nhạt, “Lúc hạ táng, phần lớn người nhà đều sẽ có thói quen để vật bồi táng (chôn cùng). Nhà chúng ta làm việc này cũng thầu từ lúc quan tài, khắc hoa, lau người, ngậm cơm, nhập quan, trình tự liên tiếp, mãi cho đến cuối cùng đào hầm. Cái này không kiếm được tiền cũng không phải là một biện pháp, vì vậy chúng ta sẽ lấy trước một chút các vật chôn cất cùng bên trong.” Giọng nàng càng ngày càng thấp, gần như là dán vào thì thầm bên lỗ tai hắn, “Đương nhiên là lén lút.”
“Vậy, đó không phải là, không phải là ăn trộm ư?” Lâm Xước không dám tin nhìn nàng.
“Đó cũng hết cách rồi, nhiều người phải ăn cơm như vậy, thay vì chôn dưới đất nát đi, còn không bằng lấy ra dùng. Cho nên ngươi xem, một đám đắc tội toàn bộ quỷ quái thần Phật gì đó như vậy.”
“Vậy, vậy...” Hắn nhíu lông mày hẹp dài, hình như vô cùng lo lắng, Mai Sóc ôm hắn, “Chỉ là đạo nghi thức kia rất linh nghiệm, nhà chúng ta tổ truyền năm sáu thế hệ, tất cả đều không có việc gì.”
“Thật à?”
“Đương nhiên là thật, bà cố ta vẫn sống đến hơn 70 tuổi, còn có bà nội ta, hiện tại cũng đã sắp 70 rồi, còn khoẻ lắm.” Lâm Xước dĩ nhiên không để ý đến, Mai Sóc nói đến câu bà nội kia thì vẻ mặt có chút trở nên kỳ lạ, mang theo một chút xíu sùng kính, một chút xíu chán ghét, lại còn có một chút sợ hãi.
Lâm Xước nâng lên hàng mi nét mày “Người nhà ngươi, đều còn sống?”
“Ừ.” Nàng gật đầu, nhưng hắn lại cúi đầu không nói nữa, hình như là Mai Sóc không muốn nhắc lại về người nhà của nàng, “Tiểu Xước, chén canh kia mới vừa đổ, sắc lại cho ta một chén đi?”
Hắn đi vào phòng bếp, cắt mấy miếng gừng thật mỏng, trong lòng có một chút trống trải. Thật ra thì cũng rất bình thường, đương nhiên nàng sẽ không muốn để cho người nhà nàng gặp mình, tuy là bây giờ nàng rất tốt với hắn, d!^Nd+n(#Q%*d@n nhưng mà hắn cũng chỉ là một thị (hầu hạ) mà nàng mua được thôi, còn có tư cách gì để cho nàng nhắc tới người nhà của nàng, để cho người nhà nàng tiếp nhận hắn.
Lâm Xước bưng chén canh đi ra phòng bếp, trên đất đã thu dọn sạch sẽ mảnh sứ vỡ, Mai Sóc lót hai gối đầu vào cùng nhau, đang híp mắt dựa vào phía trên, hắn đứng ở nơi đó, không biết có phải là nàng ngủ thiếp đi, cũng không dám đánh thức nàng.
Mai Sóc đột nhiên mở mắt ra, vươn tay, hắn vội vã đưa tới, nàng nhận lấy uống một hớp, sau đó từ từ uống hết, bụng ấm áp. Vẻ khó chịu giống như là lửa nóng đang đốt trước đó thấy tốt hơn nhiều.”Tiểu xước, ngươi nấu canh gừng thật rất tốt, nếu lần sau có thể bỏ chút ít đường thì tốt hơn.”
Lâm Xước nhận lấy chén không đi trở về phòng bếp, trong lòng thầm ghi nhớ, nàng không thích ăn đồ quá ngọt.
Lúc nửa đêm, Mai Sóc tỉnh lại, trong nhà ánh sáng yếu ớt, lại quên tắt đi đèn cầy của cửa hàng nhỏ đã ngủ thiếp đi. Trên người ra một trận mồ hôi, chắc là hiệu quả của canh gừng này, rốt cuộc bụng thoải mái, chỉ là sao ấm như vậy?
Lúc này mới phát hiện ra, cái lò sưởi kia đang nhét vào trong lòng mình, kề sát vào trên bụng. Nàng nhìn chàng trai co rút thành một cục này, không nhịn được lắc đầu, cái tên ngốc này.
Nàng nhẹ nhàng kéo tay của hắn, trả lò sưởi về, động tác thật chậm vô cùng nhẹ, thân thể hắn khẽ nhúc nhích, trong tay Mai Sóc dừng lại, đợi một lát, hắn không còn động tác nữa, lúc này mới kéo tay của hắn qua, thả lại tư thế cũ.
Hắn đột nhiên đưa tay, gãi ở trên cánh mũi mình một chút, nàng cười khẽ, cánh mũi nho nhỏ của hắn kia lại co rúm một chút. Mai Sóc đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve ở phía trên, muốn cho hắn thoải mái chút.
Còn chưa đựơc mấy cái, Lâm Xước đột nhiên mở mắt ra, mê mê mang mang nhìn nàng, Mai Sóc nhẹ giọng nói, “Không có việc gì không sao, ngươi ngủ tiếp.”
Hắn nghe lời nhắm mắt, nhưng chỉ là trong nháy mắt, mắt đột nhiên trợn to, nhìn nàng, vội la lên, “Bụng của ngươi còn đau không? Ta...Ta đi...”
“Đi cái gì mà đi, ngoan ngoãn ngủ, ta rất khỏe.” Nàng đè lại chăn, âm thầm hối hận, sao hắn dễ tỉnh như vậy.
Lâm Xước nằm xong lại nhìn nàng, sờ tới lò sưởi trong lòng mình, lại muốn nhét về phía chỗ nàng, “Ngươi ôm.”
“Ta lại không lạnh.”
“Nhưng mà, bụng sẽ thoải mái hơn.”
“Ta rất nóng.” Nàng kéo tay của hắn qua dán lên trán của mình, “Ngươi xem, đã toát mồ hôi rồi.” Cái trán hơi ướt, quả nhiên là ra một lớp mồ hôi mỏng. “Ngoan, ngủ.”
Lâm Xước vẫn mở mắt nhìn nàng, bản thân Mai Sóc nhắm mắt lại, thật lâu mở ra, lúc này mới phát hiện ra hắn cũng nhắm nghiền hai mắt. Nàng khẽ đứng dậy, thổi tắt ánh nến. Trong nhà một vùng tăm tối, chỉ có một chút ánh trăng hết sức yếu ớt xuyên qua ở cửa sổ, dưới màn đêm đen như mực, không có một ngôi sao.
Mùng mười tháng chạp, Mai Sóc dẫn theo Lâm Xước cùng nhau đi đến đầu thôn xem bọn họ Tế Tự cốc (lúa kê) giống, hắn vẫn hơi trầm lặng bởi vì bản thân nấu hết lúa giống, mà nàng thì cắn chết cũng không thừa nhận đó là lúa giống.
Tế Tự xong rồi, người phụ nữ chủ trì kia cầm phân đi một chút vật tế cho người ở chỗ này, không chỉ là Bạch Đế, chỉ cần là vật tế mà các thần tiên đã hưởng dụng qua, mọi người lại ăn vào, đều sẽ được cho là sẽ mang đến phúc lợi.
Hai người đi về phía đường về nhà, Lâm Xước cầm trong tay một khối sao mễ (cơm rang) cao dùng bao giấy dầu bao lại. Mặt hồ đã đóng băng, họ đang đi đến nửa đường, bầu trời đột nhiên bắt đầu bay xuống từng mảnh từng mảnh bông tuyết to chừng nửa bàn tay, mỏng manh, lành lạnh, Lâm Xước đưa một cái tay khác ra, đón lấy bông tuyết kia.
“Ngươi thích Tuyết rơi?” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn cúi đầu nhìn bông tuyết từ từ hòa tan trên tay mình, “Khi còn bé thì rất thích.” Hắn ngưỡng mặt lên, nhìn lên bông tuyết bay xuống dầy đặc trên trời, trong mắt mang theo một loại mông lung xa xôi, không rõ.
Mai Sóc dùng cái tay mới mở băng ra, còn có vết sẹo bị thương kia nhẹ nhàng đè qua bông tuyết chỉ còn lại một chút xíu trên tay hắn, “Về sau, ngươi cũng còn có thể thích.”
Hắn nhìn nàng, tiếp đó cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì, Mai Sóc kéo một tay của hắn qua, “Chúng ta về nhà đi, tuyết rơi, chuồng gà nên thêm một cái lều, nếu không buổi tối sẽ bị chết cóng rồi.”
“Có phải có một câu gọi là Tuyết rơi đúng lúc báo trước năm được mùa hay không?” Đi chưa tới vài bước, hắn đột nhiên hỏi.
“Không sai.” Mai Sóc cười khẽ, “Sao ngươi biết?”
“Cha ta từng nói, cha biết rất nhiều thứ, ông còn biết chữ.”
“Sao ngươi không học?”
“Cha vốn muốn dạy ta và anh, chỉ là mẹ nói, con trai học những thứ vô dụng này làm gì, siêng năng làm việc mới là chính xác.”
“Ngươi muốn học không?”
Lâm Xước không hiểu nhìn nàng, nàng ra hiệu hắn gói kỹ khối cơm rang cao kia, bông tuyết đã rơi vào rồi, sau đó mới nói: “Ta có thể dạy ngươi.”
“Qua mấy ngày nữa chúng ta phải đi chợ, dù sao cũng phải mua bộ câu đối xuân, không bằng mua chút giấy Tuyên Thành, bút mực nữa, thì ta có thể dạy ngươi biết chữ rồi.” Nàng dừng một chút, “Cứ dứt khoát mua giấy đỏ, ta cũng tự viết câu đối xuân tốt lắm.”
Trong mắt của hắn sáng lên một chút xíu tia sáng yếu ớt lại chói mắt, kéo tay của nàng rõ ràng nắm thật chặt, nàng đã biết, hắn rất muốn học.
“Chúng ta, còn phải mua tranh tết sao?”
“Dĩ nhiên.”
“Ngươi biết vẽ sao?”
“Cái này có thể là ta không biết, sao thế?”
“Trước kia cha ta rất thích vẽ một bức họa, phía trên sẽ có bốn em bé mập mạp.” Hắn dùng tay nắm cơm rang cao kia khoa tay múa chân, “Chính là như vậy, một đứa cầm củ sen trong tay, một đứa cầm một con cá, còn có một đứa mặc xinh đẹp nhất, buộc bím tóc nhỏ cao ngất, còn có một đứa mặc yếm.”
“Chúng ta đi từ từ chọn trong cửa hàng tranh tết, nói không chừng sẽ tìm được thứ giống thế.”
Rốt cuộc khóe môi hắn hơi nhếch lên, trên đầu còn rơi xuống vài mảnh bông tuyết, Mai Sóc quay đầu, đã có thể thấy nhà cách đó không xa, nàng thõa mãn thở dài. Trên đường còn có mấy bóng người, đều đang vội vã đi về phía đường về nhà. Bông tuyết rơi không ngừng, chờ qua tối nay, trên mặt đất sẽ trải lên một tầng bề mặt trắng rồi.