Chương 2: Hoàng hôn ngã bóng

Chiều đến áng mây hững hờ trôi, lơ lửng trên tầng trời cao tựa như treo ngàn nỗi nhớ. Ngày đêm giao nhau tạo nên khoảng không lặng người đến vô tận. Sợi hồi ức từng cơn chạy qua cuốn theo những suy tư. Một ngày đã qua là một ngày sẽ mãi không trở lại, chỉ có giọt kỉ niệm cuốn vào tâm trí tạo thành nét hằng sâu nơi gương mặt, theo thời gian trở thành nỗi sầu miên mang theo ta trọn kiếp.

Bước đi trên con đường chiều nơi những tia lụa hoàng hôn phủ kín trời mây, nét đỏ cam hạnh phúc u sầu mà vẹn toàn hiếm hoi biết mấy. Tựa như những gì đẹp đẽ cũng tựa như nó, chỉ thoáng qua một phút giây mà thôi. Nhìn trời cao cao mấy những tán cây đong đưa trong gió chiều phát nên thanh âm xào xạc thân thương. Nhìn xuống đất thấp mấy những dấu chân quyện theo dòng suy tư sâu thẳm. Đôi ta dắt nhau đi dưới con đường chiều này, mang hình ảnh nụ cười tiếng nói của nhau đi vào hồi ức, quyện vào đời nhau.

Trong tiếng chim kêu chiều sang tựa như hòa với tiếng lòng thành thanh âm tuyệt mỹ nhất đánh vào tim nhau. Từng nhịp thở tựa hòa quyện, từng dòng tâm tư tựa gửi gắm và từng nhịp thở tựa trao nhau. Nét đẹp đỏ hây nơi gò má em đó phải chăng là áng mây chiều tàn kia đang đỏ rực tuyệt mỹ dành tặng trao riêng anh đây? Hay là hơi ấm đôi bàn tay ta đang đan xen vào nhau là cái mà ánh hoàng hôn nâng niu, là hình ảnh khảm sâu vào tâm trí mang ta đến chiều ngàn thu chăng? Con đường này anh không muốn đi đến cuối và rằng đối với anh con đường có em chỉ riêng em thôi là con đường vô tận, con đường mang tên em, mang tên đôi ta.

Bước chân ta đi năm tháng bụi mù sẽ làm mờ đi tất cả nhưng nơi sâu thẳm của khoảng thời gian tuyệt diệu nhất đã in hằng dấu ấn của đôi ta, một sự vĩnh hằng tựa hư vô. Dưới ánh nắng chiều sắp tắt, làn tóc em tung bay tựa như câu chuyện tình bất hủ, quyện với gió thoảng qua nơi anh mang theo hương thơm vô tận. Tất cả nhẹ nhàng đến thế...Mà sao luyến lưu đến thế đây, hỡi em? Giây phút này là nhớ thương cả đời, giọt lệ hạnh phúc dâng trào trong khóe mắt chảy vào hồi ức thiên thu.