Chương 88: Quyển 4 Chương 27: Ta Ở Hiện Đại Văn Hủy Đi Cp – Chờ Món Quà Ta Tặng Ngươi

Chuyện Lê Qua lo lắng vẫn xảy ra, Lý Bảo Dung bị đuôi rắn của Tịch Đăng cuộn lại, trực tiếp ném lên trên bể kính. Lúc Lý Bảo Dung được cứu ra tinh thần có chút hoảng hốt. Sắc mặt Lê Qua vô cùng khó coi, “Tôi đã nói rồi, khả năng sử dụng con người để khiến nó động dục là rất thấp.”

Dung Diệc im lặng một lúc, mới nói: “Dùng thuốc đi.”

Oxytocin* mà họ chiết xuất loài từ ​​loài rắn đã được thử nghiệm trên rắn và một số động vật khác. Tất cả chúng đều có dấu hiệu động dục, nhưng nó chưa được thử nghiệm trên người. Đối với Tịch Đăng, nửa người nửa rắn, bọn họ không chắc chắn về tác dụng của oxytocin. Vậy nên nó được xem như là biện pháp cuối cùng.

*Oxytocin hay còn gọi là Hormone tình yêu hay Hormone âu yếm hay Chất hóa học của tình yêu là một loại Hormone được tiết ra và chi phối não bộ trong quá trình liên quan đến tình dục và tình cảm, đóng vai trò sản sinh ra cảm giác yêu thương.

Lúc Lý Bảo Dung tỉnh lại ở bệnh viện, người đầu tiên cậu ta nhìn thấy khi mở mắt làm cả người cậu ta run rẩy. Đối phương mỉm cười, cúi đầu cầm một con dao gọt táo, nhưng nụ cười kia rơi vào trong mắt của Lý Bảo Dung lại là nỗi kinh hoàng. Lý Bảo Dung mở miệng, khó khăn thốt ra hai chữ, “Mạnh thiếu.”

“Tiểu bảo bối của ta đã tỉnh rồi?” Mạnh Phi Nguyên khẽ mỉm cười, nâng mí mắt lên nhìn Lý Bảo Dung. “Thế nào? Thân thể có khỏe không?”

Lý Bảo Dung miễn cưỡng nở nụ cười, “Mạnh thiếu, tôi đã làm xong chuyện ngài phân phó.”

“Ừ, ta biết rồi. Người ấy sống ở đó thế nào?”

“Không tốt lắm. Những người đó dùng xích sắt trói và nhốt người ấy trong bể nước.” Lý Bảo Dung dừng lại. “Mạnh thiếu, khi tôi được đưa ra ngoài, hình như tôi nghe thấy họ nói sẽ sử dụng thuốc để buộc người ấy động dục.”

Mạnh Phi Nguyên ừ một tiếng, đặt một nửa quả táo đang gọt dở lên giỏ trái cây trên bàn cạnh giường, nụ cười trên khuôn mặt hắn ta đã biến mất, “Những tên mọt sách đó thật đúng là, trói còn chưa đủ, lại dám… Nhưng mà không sao, ta sẽ nhanh chóng cứu bảo bối của ta ra ngoài, ha ha, đây cũng coi như là anh hùng cứu mỹ nhân nhỉ, cậu nói có phải hay không?”

Mạnh Phi Nguyên rút một vài tờ khăn giấy lau nước trái cây trên tay, rồi vo tròn ném lên mặt Lý Bảo Dung, hắn ta âm trầm trầm nói, “Tiểu bảo bối, lần này nếu cậu lại phản bội ta, cái giá phải trả sẽ rất thảm thiết đó.”

Khi Mạnh Phi Nguyên rời đi, Lý Bảo Dung mới cảm thấy nhẹ nhõm khẽ thở dài một hơi. Lần đó, sau khi Tịch Đăng tới tìm Lý Bảo Dung không bao lâu, Mạnh Phi Nguyên cũng đến.

Hôm đó, người đại diện gọi cho Lý Bảo Dung và nói có một bữa tiệc cậu ta phải tham dự. Người đại diện lái xe đưa Lý Bảo Dung đi. Nhưng Lý Bảo Dung không ngờ rằng mình không nhìn thấy những ngôi sao khác, mà chỉ nhìn thấy Mạnh Phi Nguyên mặc đồ bệnh nhân ngồi trên xe lăn.

Mạnh Phi Nguyên nhìn thấy Lý Bảo Dung, cười thực vui vẻ, ngay lập tức sai người đánh cậu ta mười mấy cái tát.

“Lá gan của cậu thật lớn.” Mạnh Phi Nguyên cười nói, “Đời này ta chưa ăn mệt lớn như vậy bao giờ.”

Lý Bảo Dung bị đánh đến hai má sung huyết, chỉ có thể quỳ trên mặt đất xin tha. Cậu ta chỉ là một tiểu minh tinh. Sao có thể đấu với những người này.

Mạnh Phi Nguyên đẩy xe lăn đến trước mặt Lý Bảo Dung, từ trên cao nhìn xuống cậu ta. Ánh mắt hắn ta nhìn Lý Bảo Dung như đang nhìn một con rệp, “Cậu hẳn là nên cảm thấy may mắn vì vẫn còn có ích với ta.”

Mạnh Phi Nguyên giao cho Lý Bảo Dung một nhiệm vụ.

Tìm cách tiến vào phòng thí nghiệm và truyền lời cho Tịch Đăng.

“Chờ món quà ta tặng ngươi.”

Lý Bảo Dung không hiểu câu này có nghĩa gì, nhưng khi cậu ta nói với Tịch Đăng, đối phương lại mỉm cười. Tuy rằng nụ cười kia cực kỳ ngắn ngủi. Tiếp đó Tịch Đăng cũng đáp lại một câu, “Cố chịu đựng.” Sau đó, Lý Bảo Dung bị ném lên bể kính.

Không bao lâu sau Lý Bảo Dung liền hiểu được món quà Mạnh Phi Nguyên tặng Tịch Đăng là gì.

Một món quà đủ để gây sốc cho tất cả mọi người.


Mạnh Phi Nguyên đi xuống bãi đậu xe ở tầng một của bệnh viện. Khi hắn ta bước đến cửa xe, hắn nhìn vào cửa sổ kính phản chiếu hình ảnh của bản thân. Mạnh Phi Nguyên chỉnh chỉnh mái tóc và mỉm cười trước khi mở cửa.

Trong xe không bật đèn, có một người đàn ông ngồi trong bóng tối. Người đàn ông ngồi ở ghế sau, hai chân bắt chéo lên nhau, dưới ánh sáng mờ người khác chỉ có thể nhìn thấy hình dáng của hắn.

“Biện pháp thành công.” Mạnh Phi Nguyên nhìn chăm chú vào người trong xe, ngay khi Mạnh Phi Nguyên leo lên xe, giọng hắn ta rất phấn khích, “Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

“Chờ.” Đối phương trả lời.


Bên này Tô Vân Vĩ đang lâm vào buồn rầu. Thí nghiệm không có tiến triển gì. Việc tiêm oxytocin dường như không có tác dụng. Đồng thời Tô Vân Vĩ cũng phát hiện bạn cùng phòng của mình, Dương Xác bắt đầu hơi kỳ lạ.

Ví dụ, khi Tô Vân Vĩ về nhà vào lúc nửa đêm, anh ta thấy Dương Xác đang ở một mình trong phòng khách tối om. Tô Vân Vĩ hỏi Dương Xác tại sao ở trong phòng khách mà không đi ngủ. Đối phương chỉ mơ hồ nói gì đó rồi trốn vào trong phòng. Ngoài ra, Tô Vân Vĩ bắt đầu nghe được những thanh âm quái dị vào nửa đêm, tựa như… tiếng loạt xoạc của thứ gì đó ma sát vào nhau.

Thí nghiệm chiếm hơn phân nửa tâm trí của Tô Vân Vĩ, khiến cho anh ta ít khi nghĩ về sự kỳ lạ gần đây của Dương Xác.

Gần đây, Dung Diệc phải tham gia một hội thảo học thuật ở một tỉnh khác. Hắn đã bảo Tô Vân Vĩ đi cùng. Tô Vân Vĩ sắp xếp hành lý của mình và để lại một tờ giấy ghi chú trên bàn, nói là mình sẽ đi du lịch mấy ngày.

Kết thúc hội thảo học thuật, Dung Diệc bảo Tô Vân Vĩ mua vé máy bay chuyến gần nhất để trở về. Khi hai người mới ra khỏi sân bay, họ liền thấy Lê Qua.

Dung Diệc bước tới với hành lý của mình, giọng hắn lạnh lùng, “Có chuyện gì vậy?”

Theo lý Lê Qua sẽ không bao giờ đến đón bọn họ, nên Dung Diệc cau mày khi hỏi điều này.

Lê Qua dập tắt điếu thuốc trong tay, mặt mày đầy mỏi mệt, “Lên xe nói.”

Vừa lên xe, Lê Qua đã kể lại toàn bộ sự việc. Dung Diệc càng nghe sắc mặt càng ngày càng kém. Cuối cùng, hắn mặt âm trầm ngồi ở ghế sau. Lê Qua từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua, lựa lời nói.

“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra vào nửa đêm hôm đó, đang yên đang lành bỗng nhiên mất điện. Ngay khi Tiểu Tổ tông chạy trốn, mấy tên đó cũng luống cuống theo, vì vậy bọn họ chẳng biết thứ gì cứ dùng loạn cả lên. Khi bắt được Tiểu Tổ tông một lần nữa, nó đã hôn mê. Không nghĩ là sau đó nó bỗng xuất hiện biến hóa.” Lê Qua nói đến đây, nhịn không được đập mạnh vào tay lái, “Chết tiệt, đám già kia.”

Dung Diệc không trở về nhà, trực tiếp đến phòng thí nghiệm và đi đến bể nước. Người trong bể nước mở to mắt khi nhìn thấy hắn, điên cuồng đập tay vào kính.

Lê Qua đứng cạnh Dung Diệc, thở dài, “Chính là như vậy. Chỉ cần người của chúng ta đến gần, nó sẽ có phản ứng thế này, hơn nữa nó hình như không thể nói được. Nó muốn nói, nhưng không thể nói.”

Lê Qua dứt lời, cái kẻ nửa người nửa rắn bên trong bể nước chỉ vào miệng của nó, ê ê a a kêu lên. Khi nó phát hiện chính mình không thể nói, biểu hiện của nó cực kỳ đau khổ và vặn vẹo. Đôi tay liên tục đấm mạnh vào lớp kính, thậm chí tạo ra vết máu.

Tô Vân Vĩ đứng đằng sau, cảm thấy rằng người trong bể nước luôn nhìn vào mình. Đôi mắt của đối phương mở to, làm cho người ta sợ hãi, khuôn mặt nó ngập tràn biểu cảm đau đớn và vật vã. Nó đập vào kính như một kẻ mất trí, âm thanh phát ra từ cổ họng như tiếng kêu khóc tiếng thét chói tai. Nó hướng đến mình cầu cứu.

Dung Diệc chậm rãi nhăn mày, “Các anh không cảm thấy nó trông không giống lúc trước à?”

Rõ ràng là nó, nhưng không thể giải thích được cảm giác đã có sự thay đổi nào đó. Ví dụ, khuôn mặt nó nhỏ hơn lúc trước, lông mày kỳ quái hơn, cái đuôi… Bây giờ, cái kẻ nửa người nửa rắn trước mặt Dung Diệc dường như không giỏi sử dụng đuôi rắn của mình. Cái đuôi nằm trên mặt đất trong tư thế vặn vẹo. Đuôi rắn lúc trước dài hơn một chút, hơn nữa màu sắc cũng đẹp hơn.

Dung Diệc có một cảm giác không thể giải thích được, cảm giác đó nói với hắn rằng, kẻ trước mặt hắn chỉ là đồ giả.