“Thiếu gia.”
Âm thanh đột nhiên vang lên làm Lạc Duy giật mình quay đầu lại. Đôi mắt của Lạc Duy mở to, cảnh tượng y nhìn thấy lúc nãy dường như vẫn còn đọng lại trong mắt y, không thể nào thoát ra.
Lạc Duy thấy người tới, sắc mặt liền trầm xuống, “Ron, tại sao ngươi lại ở đây?”
Ron giống với đời trước, vẫn nhát gan và bình thường như vậy. Hắn ta không đủ năng lực làm một người hầu nam thân cận, nhưng Lạc Duy cũng không phải là một chủ nhân đủ tư cách, ngược lại bọn họ thật hợp với nhau.
Lạc Duy ghét Ron, vì vậy y luôn luôn cự tuyệt sự hầu hạ của Ron. Mỗi ngày Ron đều đứng trong phòng của Lạc Duy, hắn đứng quay lưng vào tường, chờ Lạc Duy tự rửa mặt và mặc quần áo.
“Quản gia bảo tôi đi lên tìm thiếu gia.” Ron nói.
Lạc Duy mặt vô biểu tình, “Tìm ta làm gì? Ta đang đi tìm ba ba.”
Ron hơi dừng, “Ngài đã tìm thấy chưa?”
Lạc Duy quay mặt đi, một lần nữa nhìn về phía sân thượng. Hàng lông mi vàng dài và dày của y run rẩy, đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo phủ đầy sương mù, từ lung linh rực rỡ chuyển sang ảm đạm vô sắc. Môi trên và môi dưới của y chạm vào nhau, “Chưa.”
Đợi cho đến khi bước chân rời đi, Tịch Đăng mới buông tay Heller ra, hơi mang vài phần xin lỗi nói, “Xin lỗi.”
Heller cúi đầu, mái tóc vàng dài che khuất gương mặt cậu ta. Heller giơ tay lên và lau môi, “Sid, mặc dù em thường xuyên mặc váy của con gái, nhưng em là nam.
Tịch Đăng thở dài, sau đó có chút buồn rầu mà cau mày. Lúc nãy cậu có hơi quá phận, một lòng muốn phá hủy hy vọng trong lòng Lạc Duy, nhưng bây giờ…
“Em biết, công tước Wood sẽ không đối xử với em như một người đàn ông, em chỉ là một món đồ chơi, tâm trạng tốt thì trêu chọc một chút, tâm trạng không tốt thì hoàn toàn làm lơ. Dù sao, thân phận của chúng ta cách biệt quá xa. Em nghĩ, em nên rời đi.” Heller buông tay, xoay người chuẩn bị đi. Cậu ta còn chưa kịp bước nửa bước, cổ tay đã bị kéo lại.
“Ở lại đi.”
Heller không ở lại, sao Lạc Duy chết tâm được.
Tịch Đăng thở dài, không khỏi oán hận tác giả quân, người đã ném mình đến đây. Mặc dù cả Heller và Lạc Duy đời trước đều thiếu nợ nguyên thân rất nhiều. Nhưng đời này cả hai người họ chưa làm bất cứ việc gì. Chính mình lợi dụng Heller làm Lạc Duy hết hy vọng, tựa hồ lại có vài phần đáng xấu hổ.
Nghĩ đến đây, Tịch Đăng lập tức buông tay Heller, “Tối nay ta uống quá nhiều, ngày mai ta sẽ đưa cậu về nhà.”
Heller vội vàng quay đầu lại, trong mắt vừa hoảng sợ lại vừa rối loạn, “Em không…”
Heller không thể nói hết câu, bởi vì Tịch Đăng đã mỉm cười với cậu ta rồi nhanh chóng rời khỏi sân thượng.
Ngay khi Tịch Đăng rời khỏi sân thượng, một lời nhắc nhở bỗng vang lên trong đầu.
“Nhân vật trọng yếu tử vong, cốt truyện sắp khởi động lại.”
Cái gì???
Tịch Đăng lần đầu tiên gặp phải tình huống như vậy, cậu ngây ngẩn cả người. Nhân vật trọng yếu chết? Ai? Lạc Duy ư?
Bất quá Tịch Đăng rất nhanh liền biết được đáp án.
Khi Lạc Duy cầm một con dao găm dính máu xuất hiện trước mặt cậu, trên gò má trắng nõn của y còn có một vệt máu chảy dài, biểu cảm của y vừa yêu dị vừa đáng sợ.
“Ba ba, con đã giết Heller và Ron, ba ba phạt con đi.”
Tịch Đăng không kịp nói chuyện. Trước mắt cậu tối sầm, khung cảnh trước mặt cậu đã biến thành nhà ăn của lâu đài.
Tịch Đăng đang ăn cơm, trở lại ngày đầu tiên Lạc Duy trọng sinh.
Cư nhiên còn có thể như vậy, Tịch Đăng đặt dao nĩa xuống, chờ đợi đứa con nuôi của mình chạy xuống lầu và nhào vào trong ngực cậu. Một lát sau, quả nhiên vang lên tiếng bước chân.
“Ba ba.”
Một tiếng gọi nhẹ nhàng.
Tay của Tịch Đăng đặt ở trên ghế cứng lại, cậu thong thả quay đầu lại. Khi tầm mắt cậu đối diện với chàng trai trẻ đứng ở cách đó không xa, trái tim của cậu khẽ lộp bộp một chút.
Lạc Duy vẫn giữ lại ký ức trọng sinh lần trước.
Điều này chắc chắn sẽ làm tăng độ khó nhiệm vụ của cậu.
Lạc Duy nở một nụ cười cực kỳ nhạt, rồi y đi đến một vị trí khác trên chiếc bàn dài, đó là vị trí đối diện với Tịch Đăng.
Khi ngồi xuống, y mỉm cười với Tịch Đăng, “Ba ba, chào buổi sáng. Mặc dù cả đêm không gặp ba ba, nhưng con lại cảm thấy mới một giây trước ba ba còn ở trước mặt con, chỉ là ba ba không mặc bộ đồ này.”
Tịch Đăng mím môi, “Con nằm mơ?”
“Có lẽ, nhưng đó không phải là một giấc mơ đẹp.” Lạc Duy cầm lấy ly sữa đặt ở bên tay phải, uống một ngụm, một nụ cười ánh lên trong đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo của y.
Lần này Lạc Duy vô cùng chu đáo đưa Tịch Đăng lên xe, hơn nữa còn dặn dò Harris một phen, sau đó còn tiến lên nói với Tịch Đăng, “Ba ba, con có một câu muốn nói với ba ba, ba ba nghiêng tai tới đây một chút đi.”
Tịch Đăng trầm mặc liếc nhìn Lạc Duy, rồi hơi hơi nghiêng tai qua. Hơi thở ấm áp của thiếu niên phả vào tai của Tịch Đăng, “Ba ba, nếu ba ba lại dẫn nó trở về, con sẽ lại giết nó.”
Cho dù nội tâm kinh ngạc, nhưng biểu tình của Tịch Đăng không có biến hóa gì, “Lạc Duy, con đang nói cái gì vậy?”
“Heller Sterling, người mà ba ba sắp gặp, nếu ba ba đưa nó trở về, con sẽ giết chết nó.”
Tuy nhiên, Tịch Đăng vẫn mang theo Heller trở về, sau đó đêm đầu tiên trước khi đi vào giấc ngủ, một lần nữa cậu nghe thấy âm thanh nhắc nhở.
“Nhân vật trọng yếu tử vong, cốt truyện sắp khởi động lại.”
Chờ lại một lần mở mắt ra chính là khi đang ngồi ở nhà ăn, Tịch Đăng liền phát ra tín hiệu cầu cứu với tác giả quân.
Nếu Lạc Duy cứ giết Heller liên tục, cậu sợ chính mình sẽ bị mắc kẹt trong thế giới này và không ngừng khởi động lại. Nếu muốn đối phương không giết Heller, thì cậu không thể mang Heller trở về. Nhưng đây là một hành động thừa nhận với đối phương rằng cậu cũng có ký ức đời trước, hơn nữa Lạc Duy vô cùng có khả năng sẽ lợi dụng điều này để đạt được mục đích của mình.
Không nghe lời, khởi động lại.
Lạc Duy lần thứ ba đi qua hành lang thật dài. Khi đi đến nhà ăn, tâm trạng của y hoàn toàn khác với lần đầu tiên.
Bởi vì y phát hiện y có thể kiểm soát thế giới này.